Chương 1344: Thành Toàn Cho Hoàng Huynh
Chương 1344: Thành Toàn Cho Hoàng HuynhChương 1344: Thành Toàn Cho Hoàng Huynh
Hoàng huynh yêu thương hắn, nhưng hắn so với bất cứ kẻ nào, dù là nhi tử hay tôn tử cũng càng thật lòng yêu thương ông!
Cho nên, hắn quý trọng một phần tình cảm này của hoàng huynh đối với hắn, nhi tử của ông làm loạn như vậy nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ giết nhi tử của ông, để cho hoàng huynh phải trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Giữa bọn họ không thể bị ngăn cách bởi mối hận giết nhi tử được.
Nhưng người làm sai, hắn là hoàng thúc phải dạy dỗ một chút, hắn cũng sẽ không nương tay.
Hoàng huynh cũng không trách hắn.
"Hoàng huynh trọng tình, cũng giàu tình cảm. Khi huynh ấy lên ngôi vị hoàng đế thì cũng không còn huynh đệ nào!"
"Hoàng huynh rất xem trọng giang sơn này, mỗi một người dân của Nạp Lan quốc cũng được hoàng huynh xem trọng, ta muốn Nạp Lan quốc dưới tay của hoàng huynh có thể phát triển thịnh vượng, nước giàu binh mạnh, hoàng huynh muốn trở thành một thiên cổ minh quân, hoàng huynh muốn lưu danh mãi mãi!
Một khi đã như vậy, ta cũng sẽ thành toàn cho hoàng huynh'.
Thật ra Nạp Lan Cẩn Niên cũng biết hoàng huynh muốn giao lại một giang sơn hoàn mỹ cho bản thân mình, chẳng qua lời này hắn không nói ra.
Có cần giang sơn hay không, hắn vẫn chưa suy nghĩ xong.
Còn mấy nhi tử của hoàng huynh, người nào cũng ngu xuẩn!
Thất hoàng tử nhìn khá thuận mắt, nhưng mà hắn là một tên lười biếng!
Thập nhị, lại là một kẻ tham ăn!
Ôn Noãn nghe thấy thế thì tràn ngập cảm xúc, nàng cũng có một người đại ca yêu thương nàng như mạng, nàng cũng có thể phụng hiến cả sinh mạng cho hắn.
"Ta hiểu! Ta muốn đi chu du khắp nơi, ngắm nhìn non sông gấm vóc Nạp Lan quốc! Nhưng mà tạm thời vẫn chưa được đúng không?”
"Ừ, chờ Tiết Vạn Thọ qua đã! Dù sao cũng phải ăn sinh nhật với hoàng huynh."
"Cũng không cần chờ, chúng ta có thể bắt đầu với những bá tánh nghèo khổ sống xung quanh kinh thành! Còn mấy tháng nữa mới đến Tiết Vạn Thọ, hơn nữa cũng sắp đến năm mới, cải tạo khu dân nghèo trong kinh thành, vẫn không khó. Coi như làm quà tặng cho Hoàng Thượng nhân dịp Tiết Vạn Thọ đi!" Ôn Noãn nghĩ nghĩ liền nói.
"Không phải muội đã chuẩn bị quà cho Tiết Vạn Thọ rồi sao?"
"Huynh chê nhiều quà quá sao?" Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn về phía hắn hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Cũng đúng! Phu nhân định làm như thế nào? Vi phu sẽ nghe theo sự chỉ đạo của phu nhân."
"Phu nhân cái đầu huynh!"
"Sớm hay muộn gì cũng thế thôi!"
Ôn Noãn không chú ý đến sự khoe khoang của người nào đó: "Ta cũng chỉ hiểu mấy thứ đó, nhưng có vài thứ được sử dụng rất phổ biến ở trong nước không phải sao? Muốn cải thiện chất lượng cuộc sống cho bá tánh thì phương pháp đơn giản nhất chính là dạy cho bọn họ một công việc mưu sinh, hoặc cung cấp cho bọn họ một công việc mưu sinh.
Kinh thành là nơi toàn bộ thương gia Nạp Lan quốc, thậm chí bao gồm các quốc gia khác hội tụ lại, kinh doanh là lựa chọn hợp lý nhất! Cho nên, chế biến vài món ăn vặt đặc sắc, có thể bảo quản lâu hơn, chắc chắn kinh doanh rất khấm khá. Bởi vì người buôn bán từ khắp nơi sẽ nhập một ít về bán, cho dù là bán ở ven đường, cũng có thể bán được! Hơn nữa kiểu kinh doanh này có chỉ phí rất thấp!"
Ngày hôm sau, Ôn Noãn liền đi cùng Nạp Lan Cẩn Niên đến khu dân nghèo và khu vực ngoại ô lân cận để xem xét tình hình.
Trong khu dân nghèo, có một nơi chuyên tổ chức họp chợ, là một số thổ sản vùng núi, gà và trứng gà do các thôn dân vùng ngoại ô lân cận xách vào thành bán.
Hôm nay vừa hay là phiên chợ.
Ôn Noãn nhìn thấy một người phụ nhân dẫn theo một bé gái khoảng tầm sáu bảy tuổi ngồi bán nấm, nàng tiến lên hỏi: "Thím, nấm này bán thế nào?"
"B0 văn một cân! Đây là nấm tôi tự phơi khô! Sau khi ngâm nước sẽ nở ra rất to. Bây giờ là mùa thu, thời tiết khô ráo, ít mưa, trên núi chẳng có nấm, số nấm này là tôi hái từ mùa hè rồi đem phơi khô. Cô nương, cô ngửi thử xem, rất thơm đó! Cô có thể sờ thử, xem có phải tự phơi tự làm thật không!"
Dường như người phụ nhân kia sợ Ôn Noãn không mua, nên bà ấy nói khá nhiều, lại rất vội vàng.