Chuong 1345: Thi Sat Dan Tinh
Chuong 1345: Thi Sat Dan TinhChuong 1345: Thi Sat Dan Tinh
Ôn Noãn ngồi xổm xuống, nàng nhận lấy cây nấm trong tay người phụ nữ nhìn, ngửi ngui đúng thật rất thơm.
Tiểu cô nương ngồi bên cạnh người phụ nữ lúc này cũng mở miệng: "Tỷ tỷ, mua một ít đi, nấm này ăn rất ngon! Bây giờ nấm càng ngày càng ít, đến mùa đông, tuyết rơi rồi thì tỷ muốn ăn cũng không mua được, tỷ mua nhiều một chút, để ở trong nhà, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra nấu.
Ngày thường khi nào mặt trời lên cao, tỷ lấy ra phơi, bảo quản được một năm! Tuy rằng chúng ta bán 50 văn một cân, đắt hơn người khác năm văn, nhưng nấm của chúng ta cây nào cây nấy đều rất lớn, hơn nữa còn được phơi khô! Mua không lỗ! Thật sự!"
Ôn Noãn cười: "Được, ta mua hết!"
Người phụ nhân kia nghe xong thì trừng lớn mắt: "Mua hết?"
Bởi vì một cân nấm của bọn họ đắt hơn người khác năm văn, cho nên sáng nay dù có rất nhiều người ghé đến, nhưng hỏi xong giá cả thì liền rời dil
Người phụ nhân này vốn dĩ định tranh thủ một chút, nếu như nữ tử trước mắt này không mua thì có thể bán với giá rẻ hơn.
Tuy rằng nấm của bà chất lượng hơn người khác, đều được sàng lọc kỹ càng, không có một cây nấm hỏng nào, nhưng mà cuối cùng lại vẫn không thể bán được.
Tiểu cô nương phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy cái cân, đong đếm một chút, nói: "Tỷ tỷ, tỷ xem, tổng cộng là hai cân nấm! Quả cân nhếch lên rất cao, không sót một cân nào, tỷ xeml"
Ôn Noãn gật đầu, lại hỏi người phụ nhân kia: "Được rồi, lấy hết! Trên núi có rất nhiều nấm sao?"
Trần Hoan lập tức trả một trăm văn tiền.
Tiểu cô nương vui sướng nhận lấy.
Người phụ nhân kia cười nói: "Trên ngọn núi đằng sau thôn chúng tôi, có khá nhiều nấm, xuân hạ lượng mưa nhiều đúng thật có rất nhiêu nấm mộc nhĩ, nhưng mà đến mùa thu đông thì khá ít, thậm chí là không còn."
Nói xong bà ấy cầm lấy rổ mộc nhĩ: "Cô nương, chỗ chúng tôi có mấy lượng mộc nhĩ, cô mua nhiều như thế, tặng cho côi"
Ôn Noãn cũng không khách khí nhận lấy, cười nói cảm ơn: "Cảm ơn, thôn của đại thẩm tên gì? Nhà tôi mở tửu lầu, cần nhập nấm với số lượng lớn."
Người phụ nhân này nghe xong thì mắt sáng lên, vẻ mặt phấn khởi nói: "Là thôn Lâm gia, nằm ở trấn Đoạn Thul Trong nhà vài thôn dân thôn chúng tôi vẫn còn một ít nấm, nếu cô nương còn muốn mua thêm nữa, tôi có thể báo với bọn họ đưa đến đây cho cô nương! Tôi bảo đảm sẽ kêu các thôn dân chọn ra những cây nấm chất lượng nhất đưa đến đây cho cô!"
Ôn Noãn gật đầu: "Cũng được, vậy đưa đến Đào Nhiên Cư đi! Có biết Đào Nhiên Cư không? Đến lúc đó cứ bảo các thím là người thôn Đoạn Thụ."
Đào Nhiên Cư?
Là tửu lầu khí phái nhất kinh thành đấy sao?
Ai mà không biết chứ!
Người phụ nữ cảm thấy hôm nay bản thân đã gặp trúng vận may lớn: "Đào Nhiên Cư thì tôi biết, tôi biết! Ngày mai tôi đưa nấm đến cho cô nương được không?"
Ôn Noãn gật đầu: "Tới lúc đó thím cứ đưa đến là được, bảo là Ôn cô nương đặt."
"Được!" Mua nấm xong, Ôn Noãn tiếp tục đi về phía trước, thời điểm này vừa hay là mùa hồng rừng chín.
Có rất nhiều người bán, đương nhiên bởi vì đây là quả hồng rừng, vẻ ngoài xấu đẹp lẫn lộn, có ngon có dở.
Trong đó có một sạp bán hồng rất chất lượng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhớ tới Ôn Noãn thích ăn hồng, hắn đứng lại trước sạp này: "Mua hết!"
Người bán hồng nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.
Ông ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn Nạp Lan Cẩn Niên.
Cũng không biết là bị bộ dáng của hắn dọa ngốc, hay là bị lời nói của hắn doal
Ôn Noãn cạn lời, làm gì có ai mua đồ, chẳng hỏi giá cả mà trực tiếp mua hết!
Ôn Noãn ngồi xổm người xuống, cầm lấy một quả hồng khá tròn trịa, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ: "Ông chủ, hồng này bán thế nào?"
Lúc này ông chủ mới phản ứng lại: "Ba văn một cân! Hồng... Hồng chỗ tôi vừa ngọt vừa thanh, hơn nữa còn chín tới, cũng không chín quá, các cô nếm thử đi!"
Ông chủ nhanh chóng cầm lấy hai quả hồng đưa cho Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên.