Chương 1349: Lên Núi
Chương 1349: Lên NúiChương 1349: Lên Núi
Đồ vật trên núi đều là không có chủ, tâm nhìn của đại thẩm cũng không có nông cạn như vậy, cho rằng hai người Ôn Noãn là tự mình lên núi hái nấm, không mua nấm của bọn họ.
Nói không chừng những quý nhân như bọn họ chính là tò mò, muốn lên núi chơi đùa.
Lại nói ngọn núi này ở ngay cuối thôn của bọn họ, trên núi có nấm, có ai có thể lên núi hái nấm nhanh hơn những người trong thôn bọn họ chứt
Lại nói Lâm đại thẩm cũng muốn tạo quan hệ với Đào Nhiên Cư, nói không chừng sau này thôn dân trong thôn bọn họ lên núi hái được nấm, bắt được con mồi cũng có thể bán cho Đào Nhiên Cư.
Đại thẩm đưa nấm trong tay cho nữ nhi ở bên người: "Linh Linh, con cầm nấm về nhà trước đi."
Tiểu cô nương đã bảy, tám tuổi, đối với cô bé mà nói, cam ba, bốn cân đồ vật là không có vấn đề gì.
Tiểu cô nương Linh Linh có chút không vui: "Mẫu thân, con cầm đi, con cũng muốn lên núi, muốn dẫn đường cho ca ca và tỷ tỷ! Con biết nơi nào có nhiêu nấm nhất, ngày thường đều là con hái được nhiều nấm nhất!"
Ôn Noãn nghe vậy bèn nói: "Nấm bán cho chúng tôi đi! Tôi bỏ lên xe ngựa là được, cùng nhau lên núi đi!"
Linh Linh nhìn về phía mẫu thân của mình.
Lâm đại thẩm sảng khoái nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau lên núi đi, ngày thường đều là nha đầu nhà tôi lên núi hái nấm, con bé thật sự biết rõ ràng hơn tôi!"
Lâm đại thẩm đưa nấm trong tay cho Ôn Noãn, Ôn Noãn tiếp nhận rồi đưa cho Trần Hoan, bảo nàng đặt trong xe ngựa, cũng thanh toán bạc, sau đó bọn họ cùng nhau lên núi.
Linh Linh nhiệt tình dẫn theo Ôn Noãn lên núi tìm nấm.
Bọn họ đi được nửa đường thì gặp mấy tiểu hài tử lên núi tìm quả dại.
Bọn nhỏ đều tò mò nhìn hai người Ôn Noãn hai người.
Hôm nay trước khi ra ngoài Ôn Noãn đã thay đổi một bộ quần áo bằng vải bông, nhưng mà vẫn tốt hơn nhưng bá tánh trong thôn này!
Hơn nữa khí chất của hai người thật sự quá khác biệt, nhan sắc cũng là đẹp kinh người, vừa thấy đã khiến cho người ta không thể dời mắt.
Trong đó có một hài tử kêu lên một tiếng: "Linh Linh!"
Sau đó thằng bé dẫn theo mấy hài tử cùng nhau chạy tới.
Linh Linh nhìn qua Ôn Noãn, giải thích: "Bọn họ là hài tử ở thôn kế bên thôn chúng tôi."
Ôn Noãn gật đầu.
Người kêu Linh Linh chính là nhi tử của thôn trưởng thôn bên cạnh, Trương Minh Huy, thằng bé tò mò quan sát hai người Ôn Noãn, sau đó hỏi: "Linh Linh, đây là thân thích nhà ngươi sao?"
"Không phải, là tới tìm nhà ta mua nấm! Ta không nói chuyện với ngươi! Ta còn phải dẫn ca ca và tỷ tỷ đi nhìn nơi nấm sinh trưởng!"
Linh Linh cho rằng Ôn Noãn là cô nương trong thành, chỉ đơn thuần là tò mò nấm là lớn lên ở nơi nào mà thôi.
Trương Minh Huy nghe vậy, lập tức nói: "Nấm? Hiện tại làm gì còn nấm nữa!"
"Ôi chao, không phải đi hái nấm, là muốn đi xem nấm mọc ra ở nơi nào!"
Trương Minh Huy lập tức nghe hiểu: Người trong thành!
"Ta biết rõ nơi nào có nhiều nấm hơn ngươi! Tỷ tỷ, chúng ta cũng dẫn tỷ đi xem!"
"Ta cũng biết một nơi mọc rất nhiều nấm!" "Tôi cũng biết!"...
Cái hài tử khác sôi nổi sôi nổi phụ họa.
Linh Linh nghĩ đến gì đó nên cũng nói: "Tỷ tỷ, mấy người Minh Huy hái nấm được nhiều hơn cả tai"
"Vậy chúng ta cùng đi đi!" Ôn Noãn cười nói.
Vì thế đoàn người mênh mông cuồn cuộn lên núi.
Đường lên núi không tính quá khó đi, dù sao cũng có nhiều người đi, đã đi nhiêu đến mức tạo ra một cái đường nhỏ.
Mọi người dọc theo con đường mòn đó đi về phía trước là được.
Ôn Noãn vừa đi vừa nhìn cây cối khắp nơi trên núi, ngọn núi này đúng là có khá nhiều cây đoạn mộc, đoạn mộc có thể làm gia cụ và đôi đũa, còn có thể dùng để trông nấm.
Chuyến đi lần này của Ôn Noãn là có mục đích, nàng muốn thu thập các loại nấm khuẩn của nấm có thể ăn được!
Vì thế nàng hỏi: "Đại thẩm, Linh Linh, các ngươi ở trên núi này hái được những loại nấm gì?"