Chương 140: Đại Phòng Mở Tiệc Chiêu Đãi
Chương 140: Đại Phòng Mở Tiệc Chiêu ĐãiChương 140: Đại Phòng Mở Tiệc Chiêu Đãi
Ôn Nhu vừa nghe thấy thế thì mặt đỏ lên, mắng mỏ: "Tuổi còn nhỏ mà nói bừa! Có tin tỷ lấy quả hồng lấp kín miệng muội không!"
Ôn Hinh thở dài một hơi nhẹ nhõm cũng đi theo trêu ghẹo đại tỷ: "Muội chuẩn bị trâm vàng làm của hồi môn cho đại tỷ, chờ muội kiếm được nhiều bạc thì lại mua ruộng cho tỷ!"
"Muội sẽ mở cho đại tỷ một tú trang..."
Hai tỷ muội vừa rửa quả hồng, vừa trêu ghẹo.
Ôn Nhu cười mắng các nàng, đáy lòng lại không nhịn được ảm đạm, nàng không dám nói, nàng không muốn tái giá, nàng sợ.
Chỉ là ở lại trong nhà sẽ khiến người nhà xấu hổ.
Ôn Noãn thấy vẻ mặt Ôn Nhu trầm xuống, trong lòng thâm mắng bản thân khơi chuyện không đúng!
Nàng lập tức nói sang chuyện khác: "Đại tỷ, nhị tỷ, các tỷ không phải muốn biết phương pháp ngâm dấm sao? Muội nói cho các tỷ, ban đầu rửa sạch sẽ những quả hồng, sau đó phơi khô, ..." ÔÊn Noãn đem phương pháp quả hồng ủ dấm nói ra.
Lực chú ý của hai người quả nhiên bị dời đi, lắng nghe rất nghiêm túc.
Ôn Hinh nghe xong lập tức nói: 'Vậy buổi chiều cha bán xong ốc nước ngọt trở về thì bảo cha đến nhà ngoại mua vài cái lu lớn trở về, lu lớn trong nhà đều dùng để cất đồ rồi."
Hai huynh đệ nhà mẹ đẻ Ngô thị có mở lò gạch, chuyên môn sản xuất bình rượu, lu nước, bình dấm chua, còn có nung gạch, ngói.
Lúc đầu kiếm được rất nhiều tiền, sau đó người vùng thôn này đều làm việc này, sự cạnh tranh lớn, bọn họ lại không có sáng tạo nên không tranh được với những người khác. Mấy năm nay việc làm ăn không tốt lắm, lại bởi vì nhị mợ nên sống tạm hay nuôi gia đình đều trở thành vấn đề, cha Ngô thị đêu không muốn làm nữa.
Chỉ là kế hoạch không đuổi kịp thay đổi, buổi chiều, người một nhà đều bị ông Ôn tự mình tới cửa mời đến nhà đại phòng ở trấn trên.
Ông Ôn cùng Ôn Gia Phú tự mình tới cửa mời, còn mang theo một hộp điểm tâm của Đào Nhiên Cư nổi danh phủ thành cho mấy cháu trai cháu gái ăn.
Nói là Ôn Uyển làm một khúc nhạc rất êm tai, bị người của giáo nhạc phường giới thiệu đến kinh thành tranh cử làm người biểu diễn nhạc trong tiệc thiên thu yến, nên bảo bọn họ đi đến đó ăn cơm, đồng thời cùng nhau chúc mừng một chút, đã rất lâu rồi người một nhà không có chuyện vui mừng.
Một nhà nhị phòng cũng đi, tiểu cô đều đi, đến bà cô ở phủ thành cũng trở về.
Vốn dĩ Vương thị không muốn đi, nhưng mà ông Ôn ra mặt, lại là xin lỗi, lại là nhận lỗi, thái độ hạ rất thấp, hơn nữa nghe thấy nữ nhi của mình cũng đi, rất lâu rồi bà ấy không nhìn thấy nữ nhi của mình, nên mới đồng ý mang theo con cháu đi đến.
Khi Ôn Noãn châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên, đã thuận tiện dặn phòng bếp ở trên núi nấu cơm cho hắn, nói buổi tối nay nàng có tiệc.
Chạng vạng, người một nhà đã đến nhà của đại phòng ở trấn trên.
Toà nhà của nhà đại phòng ở trấn trên tuy rằng không to như nhà cũ của Ôn gia, nhưng cũng không nhỏ, cấu trúc hình chữ hồi, còn có cả sân trước và sân sau, cũng đủ người một nhà bọn họ ở.
Bọn họ còn mời một bà tử nấu cơm, quét tước.
Khi một nhà Ôn Noãn đến, bà tử kia dùng ánh mắt mịt mờ đánh giá quần áo bọn họ một cái, không nóng không lạnh mời bọn họ đi vào, sau đấy ở chỗ bọn họ không nhìn thấy thì chép chép miệng. Chính sảnh là một mảnh âm thanh náo nhiệt vui vẻ.
Còn chưa đi đến gần, người một nhà đã nghe thấy được.
Bà tử đi đến ngoài phòng, lớn tiếng nói: "Lão gia, phu nhân, một nhà tứ lão gia tới."
Trong phòng có rất nhiều người, mọi người nghe thấy lời này thì âm thanh náo nhiệt vui vẻ thoáng chốc biến mất.
Ông Ôn phản ứng đầu tiên, ông thấy Vương thị mang theo bọn nhỏ xuất hiện, lập tức đứng lên, cười gọi: "Quế Chi, Tứ Lang, đã đến rồi à, nhanh vào đây rồi ngồi xuống."
Người một nhà di vào.
Người một nhà Đại phòng rất nhanh phản ứng lại, ngồi ở vị trí cao cười chào hỏi với bọn họ, chỉ có Ôn Ngọc trợn trắng mắt quay đầu nói chuyện với một người phụ nữ béo bên cạnh giả vờ không nhìn thấy bọn họ.
Bà cô Ôn Bảo Trân cũng dùng mắt lạnh liếc mắt nhìn một nhà bọn họ một cái rồi thu hồi tầm mắt, cũng không thèm nhìn tới bọn họ nữa.
Tất cả người của nhị phòng cùng tam phòng đều đứng lên, cười chào hỏi.