Chương 141: Ôn Gia Có Vị Trí Chính Thê Không?
Chương 141: Ôn Gia Có Vị Trí Chính Thê Không?Chương 141: Ôn Gia Có Vị Trí Chính Thê Không?
Ôn Noãn liếc mắt đánh giá bốn phía, trong phòng bày một bàn tròn lớn hai chân, ngồi ở vị trí chủ bàn là ông Ôn, Chu thị, một nhà bà cô, một nhà đại phòng, còn có hai người không quen biết là đã ngồi đầy bàn.
Một cái bàn khác là một nhà nhị phòng, một nhà tam phòng; một nhà nhà mẹ đẻ Chu thị đang ngồi.
Sau đó còn có một cái bàn rất nhỏ đặt ở trong góc âm u nhất, một mình tiểu cô đang co quắp bất an đứng ở nơi đó, cười chào hỏi với bọn họ.
Đây hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho một nhà bọn họ.
Lúc này Chu thị mới đi tới, với dáng vẻ đương gia chủ mẫu cùng vẻ mặt tươi cười vô cùng nhiệt tình, chỉ vào một cái bàn nhỏ ở trong góc nói: "Đại tỷ, Tứ Lang tới rồi, nơi đó còn có vị trí, nhanh chóng ngồi xuống đi, chỉ còn chờ mọi người là ăn cơm rồi."
Hôm nay cuối cùng Chu thị cũng vượt qua hai ngày mù mịt: Cứ cho là Vương thị là chính thê thì thế nào, không thể nào bằng mình sinh nhỉ tử cháu trai cháu gái đều có tiên đồ!
Bà ta chỉ là bình thê cũng có thể ép cho chính thê là Vương thị không còn vị trí ở Ôn gial
Nếu không phải mình thưởng cho Vương thị một vị trí, thì ngay cả nơi ở Vương thị cũng không có!
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà ta nhìn Vương thị càng thêm kiêu ngạo cùng thỏa thuê đắc ý.
Vương thị thấy nữ nhi của mình, lực chú ý đều bị hấp dẫn, không chú ý đến Chu thị. Bà ấy đang muốn đi về phía cái bàn nhỏ, Ôn Noãn đã lôi kéo bà ấy lại: "Bà nội, bà là thê tử được ông nội cưới hỏi đàng hoàng, ở đây có bối phận lớn, vì thế hãy ngồi đến bên cạnh ông nội đi! Nếu không thì sẽ không hợp quy củ. Cha đứng hàng nhỏ nhất trong mấy huynh đệ, một nhà chúng cháu ngồi ở chỗ này còn được."
Một khi chịu tủi thân mà nhường nhịn, sẽ khiến cho có vài người vĩnh viễn không biết vị trí của bản thân là gì
Vương thị vừa nghe thấy vậy mới phục hồi tinh thần lại. Đúng vậy! Trước kia bà ấy cùng con cái của mình ngồi ở trong một góc đã thành thói quen, nhưng mà bà ấy là chính thê được ông cưới vào cửa, trong phòng này ngoài ông ấy ra thì bà ấy là người có bối phận lớn nhất, vì sao vẫn phải ngồi ở góc.
Sắc mặt Chu thị đang cười như hoa lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, đáy mắt lóe lên tia oán độc rồi biến mất.
Chủ bàn đã ngồi đây, chỉ còn lại vị trí của Chu thị vừa rồi.
Sắc mặt Ôn Ngọc thay đổi, lập tức đứng lên rồi hung dữ nói: "Đó là vị trí của bà nội tôi, bà cô ngồi ở đó thì bà nội tôi ngồi ở đâu?”
Tiểu Chu thị nhanh chóng kéo tiểu nữ nhi của mình xuống, giả vờ tức giận nói: "Trưởng bối nói chuyện, con chỉ là một tiểu hài tử xen miệng vào làm gì! Còn có quy củ hay không? Con quên thân phận của mình rồi à? Cho rằng chính mình là những nha đầu thôn dã không lên được mặt bàn kia à?"
Lời này có chút ý chỉ cây dâu mà mắng cây hoe.
Ôn Ngọc nghe xong, sắc mặt thay đổi, lại ngồi xuống một lần nữa, đắc ý nhìn thoáng qua Ôn Noãn: "Mẫu thân, con sai rồi, con chỉ là không quen nhìn những người bất kính với trưởng bối."
"Con có lòng hiếu tâm ta biết, nhưng mà ai đúng ai sai không đến lượt một tiểu nha đầu như con lắm miệng? Trưởng bối vẫn còn rất nhiều người đang ngồi ở đây đấy!"
Đây là châm chọc Ôn Noãn không để trưởng bối vào trong mắt!
Ánh mắt bà cô Ôn Bảo Trân bắt bẻ quét mắt nhìn trên dưới Ôn Noãn một cái, giọng nói mang theo tràn ngập bất mãn: "Ngươi chính là Noãn nhi? Có hiểu biết quy củ hay không? Trưởng bối đang nói chuyện mà có chỗ cho ngươi xen vào à? Một nhà các người đã phân gia đi ra ngoài, khi đến nơi này chính là làm khách, đạo lý khách nghe theo chủ chẳng nhẽ không hiểu?" Ôn Noãn cũng không sợ bà ta, cũng không trả lời lời nói của bà ta, nàng nhìn về phía ông Ôn không chút để ý nói: "Ông nội, chẳng lẽ đã phân gia thì bà nội cháu không phải chính thê mà người danh chính ngôn thuận cưới về? Ông nội này, chẳng lẽ Ôn gia đã không có vị trí chính thê?"
Toàn phòng yên lặng!
Vẻ mặt Ôn Noãn thản nhiên nhìn ông Ôn?
Ông Ôn đã làm giàu như thế nào, người toàn thôn đều biết!
Ông dám nói không có vị trí chính thê sao?
Chu thị nhìn về phía ông Ôn.
Bà cô nhìn về phía ông Ôn.
Tất cả người trong phòng đều nhìn về phía ông Ôn.