Chương 1448: Tốn Công Vô Ích
Chương 1448: Tốn Công Vô ÍchChương 1448: Tốn Công Vô Ích
Binh lính Nạp Lan quốc nhìn những người đó vẫn còn đang chiến đấu hăng hái với bầy cá, cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra mồi câu có thể sử dụng như vậy!
Lữ Nghiệp: "Tuệ An quận chúa, ngài quá lợi hại, nếu không cũng không biết khi nào chúng ta mớ có thể thoát thân! Sau này tôi cũng muốn dùng mồi câu đối phó quân địch!"
Bị nhiều quân địch và thuyền địch quấn lấy như vật, bọn họ muốn mạnh mẽ rời đi cũng không phải không được, nhưng mà chắc chắn sẽ có rất nhiều binh lính thương vong!
Ôn Noãn chỉ cười, không nói gì khác, không phải tất cả mồi câu đều có thể có tác dụng giống như vậy!
Nàng chỉ nói: "Ta đi xem binh lính bị thương."
Sau đó nàng rời đi.
Nạp Lan Cẩn Niên đi theo phía sau nàng.
Lữ Nghiệp quay đầu lại, nhìn thoáng qua phương xa:
Lúc này quân địch còn có hai con thuyền không bị nước vào, đó là thuyền của Tây Hoa Quốc.
Lúc này người trong nước mặc kệ là Tây Hoa Quốc hay là Bắc Minh quốc cũng đều điên cuồng muốn bò lên thuyền.
Nhưng mà trên thuyền vốn dĩ đã có người, làm sao có thể chứa nhiều người như vậy.
Tướng quân trên thuyền chỉ có thể lập tức ra lệnh rời đi.
"ĐiI Đi maul"
Trên thuyền, người lái thuyền lập tức giương buồm, ra sức đẩy mái chèo muốn rời đi.
Nhưng mà hai con thuyền này chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, 30 chiếc thuyền chỉ còn sót lại hai chiếc này!
Người trong biển sao có thể dễ dàng buông tha cho hai chiếc thuyền này rời đi như thế, mọi người đều dùng hết toàn bộ sức lực bò lên thuyền.
Thủ lĩnh trên thuyền gấp đến độ gương mặt đỏ bừng: "Không thể tiếp tục cho người bò lên, nếu không thuyền của chúng ta sẽ quá tải! Những ai tiếp tục bò lên thì đều đánh rơi cho tal"
Nhưng mà ai cũng muốn sống.
Hai chiếc thuyền này là thuyền Tây Hoa Quốc, đương nhiên binh lính trên thuyên sẽ không chút nương tay với binh lính Bắc Minh quốc, trực tiếp đánh roil
Nhưng mà đồng bạn của mình thì sao!
Chứa không hết!
Cũng chỉ có thể đánh rơi những người này xuống!
Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng chó cắn chó.
Thậm chí còn kịch liệt hơn lúc công kích con thuyền của Nạp Lan quốc vừa rồi.
Dù sao hiện tại chỉ còn sót lại hai con thuyên. Những con thuyền khác đều đã chìm nghỉm, có thuyền đã không còn thấy bóng dáng nào nữa, có thuyền thì chỉ còn lại nửa phần thân thuyền.
Đối mặt với cái chết, bản tính của con người là không chịu nỗi khảo nghiệm nhất!
Ai cũng muốn được sống tiếp. Ôn Noãn không tiếp tục chú ý đến sự náo nhiệt bên này.
Trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
Bên bọn họ cũng có rất nhiều binh lính bị thương.
Bị kẻ địch chém bị thương, có bị cá cắn bị thương, bị loạn chiến bắn bị thương, đều có cả.
Binh lính bị thương cũng không ít.
Ôn Noãn đang cùng quân y chữa trị cho binh lính bị thương.
Giờ phút này Ôn Noãn đang cứu chữa cho một binh lính bị kiếm đâm vào ngực.
Chính giữa trái tim.
Giờ phút này hắn đã chìm vào hôn mê, hơi thở mong manh, đã không có hơi ra.
Nàng trực tiếp cắt áo ngoài của hắn, cởi tất của quần áo của hắn.
Lộ ra miệng vết thương đầm đìa máu tươi.
Lữ Nghiệp đi tới, khóe miệng co rút một chút, động tác cởi quần áo này thật sự quá lưu loát!
Hắn ta theo bản năng nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái.
Gương mặt của Nạp Lan Cẩn Niên không có cảm xúc gì cả.
Lữ Nghiệp âm thâm xem thường bản thân ở trong lòng một chút.
Suy nghĩ cái gì vậy!
Tuệ An quận chúa là cứu người!
Đây là chuyện vĩ đại đến mức nào, sao chủ tử có thể ghen được chứ?!
Nghe nói thuật châm cứu của Tuệ An quận chúa có thể khởi tử hồi sinh, năm đó tay của chủ tử cũng là nàng cứu trở về, nghĩ đến đây, Lữ Nghiệp không khỏi có chút chờ mong.
Tuệ An quận chúa thật sự có thể khởi tử hồi sinh sao?
Vừa rồi quân y nói Dũng Tử đã chết.
Lôi Đình đã sớm quen làm trợ thủ cho Ôn Noãn, hắn nhanh chóng mở hòm thuốc ra, sau đó lấy nước thuốc sát trùng và bông gòn ra, sát trùng huyệt vị và miệng vết thương của binh lính kia.
Ôn Noãn lấy kim châm vẫn luôn mang theo bên người ra, Lôi Đình sát trùng ở huyệt vị nào, nàng lập tức cắm một kim châm vào huyệt vị đó.
Vừa rồi quân y đã nhanh chóng xem qua binh lính này, người này đã chết, cơ thể đã bắt đầu lạnh, ông ta nhịn không được mà nói với Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa, người này đã chết, không cứu được!"
Làm như vậy không phải là tốn công vô ích sao?