Chương 1468: Sao Có Thể Tỉnh Lại
Chương 1468: Sao Có Thể Tỉnh LạiChương 1468: Sao Có Thể Tỉnh Lại
Nạp Lan Cẩn Niên dù bận vẫn ung dung thả cái nhíp về hộp, hắn sửa sang lại ống tay áo một chút, vẻ mặt nhẹ nhàng như mây gió nói: "Thật sự xin lỗi, ta ném bông cầu ra ngoài nhưng do gió quá lớn, không nghĩ tới lại thổi vào trong miệng nàng ta. Vừa rồi bổn vương không vứt về phía miệng nàng ta, ngươi có thấy không?! Mọi người có thấy không?"
"Ta! Ta thấy! Thập Thất gia ném về phía cái cây kia! Chỉ là gió thổi đến miệng nàng! Chắc là do miệng nàng thối!"
"Ta cũng thấy! Vốn dĩ Thập Thất gia không ném bông cầu về phía miệng nàng ta, nhưng mà gió quá lớn nên vừa lúc thổi đến! Giả thần y, ngươi có tấm lòng Bồ Tát, không thể trách Thập Thất gia chúng ta! Muốn trách thì trách ông trời không có mắt!"
"Cái gì mà ông trời không có mắt, ngươi đừng trách oan ông trời, ta thấy ông trời có mắt mới đúng!"
"Đúng vậy, đúng đúng, ta cũng có thể làm chứng."
Binh lính mỗi người một lời nói.
Mẹ nó, ở chỗ này lại dám bắt nạt Tuệ An quận chúa của bọn hol
Giả vời
Tiếp tục giả vờ dil
Giả Tĩnh Như tức giận đến chết khiếp, vừa rồi Nạp Lan Cẩn Niên vung tay lên, đúng thật là không vứt bông cầu về phía nha hoàn của nàng ta, chẳng qua không hiểu sao lại bị bắn trở về, bắn vào trong miệng nha hoàn của nàng tal
Nhưng nếu nói Nạp Lan Cẩn Niên không phải cố ý, cho dù thể nào thì nàng cũng không tin.
Quả thật là bắt nạt người mài
Nàng ta hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, nàng ta nhìn về phía Ôn Noãn, dịu dàng cười: "Tuệ An quận chúa cứu lão bá tỉnh rồi sao? Khi ta ba tuổi đã vào Thần Y Cốc, đi theo bên cạnh sư phó làm nghề y đã nhiều năm, đều biết đầu bị trọng thương như vậy thì trên cơ bản không sống được! Nhưng ta có biện pháp giữ lại mệnh cho ông ấy, có thể tồn tại, so với việc chết thì đây đã là tốt nhất!
Vừa rồi Tuệ An quận chúa nói có thể cứu tỉnh, hiện tại lại nói muốn châm cứu thêm vài lân nữa. Nhưng mà thương thế của người bị thương không thể kéo dài thời gian, phải biết rằng mệnh của người liên quan đến trời!
Nếu mà chậm trễ nữa thêm nữa, cho dù ta ra tay thì cũng không thể giữ lại tính mạng cho ông ấy!"
Giả Tĩnh Như nói rồi lại nhìn vê phía nam nhân trung niên, biểu cảm nghiêm trọng nói: "Dau bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu mà lại trì hoãn, thì đến thần tiên cũng không cứu được! Ta là đại phu, người làm y có tấm lòng lương thiện, không phải muốn tranh cao thấp với Tuệ An quận chúa, chỉ là sư phó thường dạy ta, không thể thấy chết mà không cứu."
Nam nhân trung niên khó xử, hắn nhìn về phía Ôn Noãn: "Cái này..."
Ôn Noãn ôm hai tay trước ngực, nàng tựa vào xe ngựa, nhìn biểu diễn của Giả Tĩnh Như cười như không cười, cho đến lúc này nàng mới cất lời: "Giả thần y, tai nào của cô, mắt nào của cô thấy lão bá không tỉnh? Cô là cốc chủ tương lai của thần y Cốc, thế mà liếc mắt một cái lại không nhìn ra tình hình của người bệnh có chuyển biến tốt hơn hay không à?”
Giả Tĩnh Như: "..."
Tỉnh?!
Điều này sao có th人l
Vết thương nặng như vậy, làm sao có thể lập tức tỉnh lại liền! Vẻ mặt Giả Tĩnh Như khó tin, nàng ta tiến lên hai bước nhìn vào trong xe ngựa thăm dò.
Lão nhân trong xe ngựa mí mắt đang giật giật rồi từ từ mở mắt ra, tuy chỉ là một khe hở rất nhỏ, cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng con ngươi vân động, khiến người ta biết ông ấy đã tỉnh lại.
Nam nhân trung niên vội lao qua mừng như điên: "Cha! Người tỉnh rồi!"
Ôn Noãn vội ngăn người lại: "Đừng lộn xộn, cha của ông bị thương quá nặng, không thể nhanh chóng tỉnh lại được, cần ngủ nhiều một chút thì ông ấy mới có thể nhanh chóng hồi phục."
Thật ra đối với vết thương ở đầu thì điều cần nhất chính là được ngủ nhiều, để cho đại não nghỉ ngơi cùng khôi phục thật tốt, nhưng Ôn Noãn muốn làm cho người ta tỉnh lại chốc lát cũng không phải không có cách.
Vì vậy ông ấy chỉ tỉnh một chút, rồi sẽ lập tức rơi vào giấc ngủ say.
Nam nhân trung niên vội rút tay về, cũng không dám cử động, chỉ sợ mình chạm vào cha sẽ khiến cho cha mất mạng.
Ôn Noãn nói tiếp: "Tiếp theo cần phải châm cứu năm lần, ba đến năm ngày sẽ châm cứu một lần, khoảng chừng một tháng sẽ tỉnh lại và hồi phục như thường.