Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1460 - Chương 1467: Giả Vờ

Chương 1467: Giả Vờ Chương 1467: Giả VờChương 1467: Giả Vờ

"Nhưng mà, Tuệ An quận chúa có phải chính là Tuệ An quận chúa trồng ra lúa nước có sản lượng ngàn cân một mẫu không? Hóa ra nàng còn biết y thuật? Tuổi còn trẻ mà hiểu được nhiều thật!"

Binh lính: "Tuệ An quận chúa không gì không làm được, y thuật tính là gì? Tài bắn cung của nàng mới là lợi hại nhất! Ta kéo cự cung không nhúc nhích chút nào, nàng kéo lại chẳng tốn bao nhiêu sức!"

“Còn có, Tuệ An quận chúa..."

Người thương đội cùng bọn lính nói chuyện say sưa.

Các binh lính đều đang tán thưởng Ôn Noấn.

Từ trước bọn họ sùng bái Nạp Lan Cẩn Niên, hiện tại một đám đều thay đổi! Đều rất sùng bái bội phục Ôn Noãn!

Giả Tĩnh Như cùng nha hoàn của nàng ta đứng ở bên cạnh, nghe thấy bọn họ nói mình là thần y giả thì cực kỳ tức giận.

"Quả thật là điên rô, không phân biệt được trắng đen!" Nha hoàn áo xanh vén tay áo muốn tiến lên lý luận.

Giả Tĩnh Như giữ nàng ta lại, một dáng vẻ không sao cả nói: "Miệng của người ta, người ta thích nói gì thì nói thôi! Thanh giả tự thanh! Lại nói, ta làm nghề y chữa bệnh, cũng không phải vì mấy thanh danh đó. Kệ cho bọn họ nói đi"

Hừ, một lát nữa chờ Tuệ An quận chúa không cứu tỉnh được lão bá kia rôi nói cũng không muộn.

Hiện tại bọn họ càng dẫm thấp mình, một lát nữa bọn họ sẽ càng bị vả mặt, thậm chí càng áy náy!

Nha hoàn áo xanh không nhịn được đau lòng nhìn Giả Tĩnh Như một cái: "Tiểu thư, người chính là quá lương thiện! Người thiện bị người khinh!"

Giả Tĩnh Như cười.

Vẻ tươi cười kia nhẹ nhàng như mây gió, giống như không tranh với đời, khám phá hồng trần.

Giả Tĩnh Như nhìn ra hơn trăm người này là thương đội vào nam ra bắc.

Nếu mà Tuệ An quận chúa bị hỏng thanh danh trước mặt những người này, chỉ cần những người này đi trời nam đất bắc nói một câu, cũng đủ cho thanh danh của nàng bị phá hủy!

Mà bản thân mình không cần làm cái gì, chỉ cân phóng thấp tư thái, một dáng vẻ không thèm để ý cái gì là được.

Đây là nàng ta mới học được từ Bắc Minh quốc.

Người thương đội thấy dáng vẻ kia của Giả Tĩnh Như, cũng ngượng ngùng, nên không nói nữa, có người còn chuyển đề tài.

Người của Thần Y Cốc, không nên đắc tội!

Nhìn người ta như vậy, bị người nói như vậy cũng không tức giận, chứng tỏ lòng dạ phải rộng lớn tới mức nào chứ?

Cũng không giống người xấu.

"Haizz, lần tuyết lở này cảm ơn các ngươi! Nếu không phải có các ngươi, chúng ta.......

Lưu Khải nhìn thoáng qua Giả Tĩnh Như, trong lòng lại có chút nghẹn khuất, hắn còn muốn nhân cơ hội thay Tuệ An quận chúa lấy lại công đạo, không nghĩ tới đối phương bị nói như vậy mà mặt cũng không đỏ, khí cũng không thô!

Giả vờ giỏi thật! Hắn lo lắng nhìn xe ngựa một cái: Quận chúa của ta ơi! Người nhất định phải cứu tỉnh người đấy!

Trên xe ngựa.

Ôn Noãn thi châm cho lão bá, đồng thời dùng mây tía trị liệu cho ông ấy, hơn nữa còn băng bó tốt miệng vết thương, sau đó nàng nhảy xuống xe ngựa hỏi nam nhân trung niên: "Ông là con của ông ấy?"

Nam nhân trung niên lập tức đứng dậy: "Đúng vậy, là ta! là ta! Ta là con ông ấy!"

Ôn Noãn gật đầu: "Thương thế của cha ông có chút nặng, còn phải châm cứu vài lần, ông có thuận tiện cùng ông ấy vào kinh thành nghỉ ngơi khoảng một tháng không? Ta cố gắng khiến ông ấy khôi phục như bình thường trước năm mới.

Trong lòng nam nhân trung niên vui vẻ, kích động đến nói không nên lời: "Khôi... Khôi phục như thường, ..."

Còn chưa nói xong, nha hoàn áo xanh thăm dò nhìn thoáng qua lão nhân trong xe ngựa, đôi mắt lão nhân còn nhắm chặt, nàng ta không khỏi cười nhạo: "Không phải nói có thể cứu tỉnh sao? Như thế nào? Cứu không tỉnh lại còn nói muốn châm cứu vài lân? Đây rốt cuộc cần châm cứu bao nhiêu lần? Mười lần? Một trăm lần, hay là... ô..."

Nạp Lan Cẩn Niên vung tay lên, vừa rồi cầu bông chà lau vết máu giúp lão bá cứ như vậy đổ vào trong miệng nha hoàn áo xanh.

Trong miệng nha hoàn áo xanh nếm thấy mùi tanh cùng mùi chua của dược liệu: "Ọe!"

Nàng ta cứ thế chạy như điên đến một bên rồi nôn thốc nôn tháo.

Giả Tĩnh Như nhíu mày nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, vẻ mặt tủi thân: "Cẩn Vương là có ý gì? Chúng ta là sứ giả Bắc Minh quốc. Đây là đạo đãi khách của Nạp Lan quốc sao?! Nha hoàn của ta làm sai cái gì? Nàng ấy cũng chỉ là quan tâm lão bá kial"
Bình Luận (0)
Comment