Chương 1481: Đều Đáng Giá
Chương 1481: Đều Đáng GiáChương 1481: Đều Đáng Giá
Hắn ta nhìn thoáng qua thiếu nữ đứng bên người Hoàng Thượng, thiếu nữ nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng ngậm nụ cười nhạt, một thân áo giáp màu bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhưng dù bộ áo giáp kia có lóa mắt đến mức nào cũng thua ánh sáng xa vạn trượng trên người nàng!
Nụ cười nhạt này đẹp đến kinh tâm động phách.
Đẹp đến làm cho trái tim người ta đập không bình thường, không thể rời ánh mắt.
Trái tim của hắn ta nhảy lên bùm bùm, bụng nhỏ căng thẳng.
Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu đang định nói gì đó với Ôn Noãn ở bên cạnh, hình như cảm giác được cái gì, hắn ngước mắt nhìn qua đó.
Ngay lúc Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu qua, Tam hoàng tử căng thẳng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười phe phẩy quạt nói với Ninh Vương ở bên cạnh: "Phụ hoàng sắp mừng điên rồi!"
Ninh Vương vuốt chòm râu, cũng là vẻ mặt tươi cười: "Thật sự đáng giá vui mừng!"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói với Ôn Noãn: "Không cần quản ba tiểu tử thối kia."
Ôn Noãn cười nói: "Không sao. Khá tốt!"
Đội ngũ từ xa lại gần, rất nhanh đã xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
Các bá tánh phía dưới hưng phấn nói:
"Thấy rồi, đã trở lại! Cuối cùng cũng đã trở lại!"
"Trời ạ! Đội ngũ thật dài, vì sao lại có nhiều xe ngựa như vậy?"
"Đây là mang theo thứ gì đó của Đông Lăng quốc trở vê!"
"Muối! Chắc chắn là muối! Đông Lăng quốc nhiều muối nhất."
"Bạc! Đông Lăng quốc đê tiện như vậy, đương nhiên là phải bắt bọn họ cắt đất đền tiền!"
"Tôi cũng cảm thấy là muối! Nói như vậy có phải giá muối sẽ rẻ hơn một chút hay không!"
"Không thể nào! Cho dù mang theo nhiều xe ngựa muối trở về như vậy cũng chỉ đủ cho bá tánh trong Kinh Thành chúng ta ăn một đoạn thời gian mà thôi!"
"Hẳn là làm cho Đông Lăng quốc mỗi năm tiến cống nhiều thêm mấy vạn tấn muối!"
Bá tánh bên dưới bàn tán sôi nổi.
Mặc kệ thế nào, đối với bọn họ mà nói triều đình đòi được rất nhiều đồ vật từ một quốc gia khác là rất vui mừng.
Mặc dù có khả năng không ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn từ xa lại gần.
Ở rất xa, Lưu Khải đã nhìn thấy một bóng người màu vàng trên thành trì, nói với Ôn Gia Thụy cũng cưỡi ngựa trong lần này: "Quốc công gia, là Hoàng Thượng lên thành trì nghênh đón chúng ta sao?"
Ôn Gia Thụy cũng nhìn thấy, ông gật đầu: "Chắc là vậy! Hình như Hoàng Thượng dẫn theo văn võ bá qua cả triều tới đón chúng ta
Lưu Khải nghe vậy, không khỏi dựng thẳng lưng, quay đầu nói với các binh lính ở phía sau: "Các huynh đệ, rất tốt! Hoàng Thượng ra cung nghênh đón chúng ta! Lát nữa mọi người hành lễ nhớ phải chỉnh tê một chút! Những người phía trước thông báo cho người phía sau một chút."
Đội ngũ quá dài, giọng nói của hắn ta không có khả năng truyền tới phía sau. Binh lính phía trước cũng thấy một bóng người màu vàng trên tường thành kia.
Giờ khắc này mọi người đều cảm thấy trên người như tràn đầy vinh quang.
Hoàng Thượng cũng tới đón bọn hol
Một đường bôn ba, kinh hồn táng đảm đều đáng giái
Bọn họ truyền lời ra phía sau: "Hoàng Thượng ra khỏi thành nghênh đón chúng ta đại thắng trở về, mọi người chuẩn bị hành lễ! Nhất định đừng để bị rối loạn!"
Tin tức này truyền đến những người phía sau, tất cả mọi người trong đội ngũ đều rất kích động.
Giờ khắc này, đi sứ gần bốn tháng, gian khổ và nước mắt, hết hồn và sợ hãi, giờ phút này đều như mây nhẹ trên bầu trời, bị gió thổi tan!
Mấy ngày liên tục lên đường, vừa lạnh vừa đói vừa mệt vừa gian khổ cũng đều như từng đợt khói trong phòng bếp, tan biến và bay dil
Mọi người không tự giác mà càng đứng thẳng lưng!
Nên bước càng thêm vững vàng!
Cảm xúc mênh mông!
Ôn Gia Thụy dẫn đầu đi vào một trăm mét bên ngoài cửa thành, ông ghìm cương ngựa, dừng lại.
Ông lưu loát xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất.
Lưu Khải và các binh lính phía sau cũng đều nhịp quỳ xuống.
Ôn Gia Thụy quỳ trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Vi thần tham kiến ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuất"
Bọn lính cùng kêu lên: "Ti chức tham kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Âm thanh cao vút, vang tận mây xanh.