Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1520 - Chương 1527: Vừa Lòng Rồi Chứ

Chương 1527: Vừa Lòng Rồi Chứ Chương 1527: Vừa Lòng Rồi ChứChương 1527: Vừa Lòng Rồi Chứ

Phượng bich đã sớm dừng bút, mực nước rơi xuống giấy Tuyên Thành cũng không phát hiện ra.

Nàng ta nắm chặt bút đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút trắng bệch.

Bát công chúa cao hứng nói: "Nhanh chóng đọc bài tiếp theo đi!"

Đế Quân Hiền bị giọng nói to của Bát công chúa làm cho bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại.

Hắn ta nhìn trên đài với ánh mắt thâm sâu khó hiểu, nữ tử toàn thân mặc cung trang màu tím nhạt, dung mạo tuyệt trần.

Dường như nàng không hề bị ảnh hưởng bởi thế nhân, vẫn vùi đầu múa bút thành văn.

Tĩnh lặng như xử nữ, di thế độc lập, rồi lại như ánh mặt trời lóa mắt nhất trên bầu trời, thật loá mắt, thật bắt mắt!

Trong nội tâm hắn ta bỗng rung động một chút.

"Phong cảnh Bắc Quốc, đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm"

"Định so đấu với ông trời sao!"

"Giang sơn như thử đa kiều, dẫn tới vô số anh hùng phải khom lưng!"

"Đếm nhân vật phong lưu, còn xem sáng nay!"

Từng câu này, còn không phải là đang miêu tả nội tâm của hắn ta vào giờ này phút này một cách chân thật nhất hay sao?

Một bài thơ có khí thế mênh mông, lòng dạ thiên hạ, muôn vàn hào hùng như thế, thật sự là do một nữ tử như nàng làm ra ư?

Không nghĩ tới một nữ tử kiều mỹ như thế mà lại có lòng dạ như vậy!

Đế Quân Hiền nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên, giờ phút này ánh mắt nhu tình của Nạp Lan Cẩn Niên đang nhìn nữ tử trên đài.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta thấy kẻ có khuôn mặt băng giá của Nạp Lan quốc xuất hiện loại vẻ mặt này.

Dường như hắn ta có chút hiểu rõ vì sao Nạp Lan Cẩn Niên lại thích nàng.

Không hiểu sao, thế nhưng hắn ta lại có một tia đố ky với Nạp Lan Cẩn Niên!

Mà giờ phút này ánh mắt của những người khác cũng dừng ở trên người Lễ Bộ lang trung, thúc giục nói:

"Đại nhân, ngươi nhanh chóng đọc tiếp đi!"

"Đúng vậy, nhanh chóng đọc tiếp đi!"

Lễ Bộ lang trung nhìn thơ văn trong tay, kích động đến nỗi tay cũng run lên, không phải ông ấy không muốn đọc, mà ông ấy phải điều chỉnh một chút tâm trạng của mình, thật vất vả, ông ấy hít sâu một hơi rồi tiếp tục thì thâm: "Độc lập cuối thu, Tương Giang bắc đi, quả quýt châu đầu.

Xem vạn dặm núi non chuyển sang màu đỏ, tầng tầng lớp lớp rừng rậm đổi màu; nước sông trong xanh, trăm tau tranh nhau. …

Đại điện lại lần nữa rơi vào im lặng!

Trong lòng mọi người giống như đang quay cuồng ở trong sóng to ngập trời.

"Trướng mênh mồng, hỏi đất trời rộng lớn, thăng trâm ai gánh vác?"

"Đúng lúc thiếu niên, năm tháng rực rỡ nhất; thư sinh khí phách, chỉ trích phương tù."

"Chỉ điểm giang sơn, sôi nổi trên giấy, năm đó vạn hộ hầu. Có còn nhớ, đến giữa dòng vỗ lên mặt nước, lãng át tàu bay."

Năm tháng chông gai, phong nhã hào hoa, chỉ điểm giang sơn, từng câu thơ này, một đám từ này, từng con chữ này, đã đánh thật sâu vào những người đang ngồi ở đây!

Lại là một bài thơ có chí khí ngút trời, muôn vàn hào hùng!

Đều đã thức tỉnh người anh hùng trong lòng mỗi người!

Trong nội tâm bọn họ có một loại xúc động, muốn làm cái gì đó, giờ này phút này lại không làm được cái gil

Lúc này Lễ Bộ lang trung lại không cần mọi người nhắc nhở, tiếp tục đọc tiếp!

"Kim tôn rượu gạo đấu mười ngàn, mâm ngọc sơn trân hải vị thẳng vạn tiền. . Giăng buồm vượt sóng sẽ có khi, thẳng quải vân phàm tế biển cả."

"Đại tông phu như thế nào, tê lỗ thanh chưa xong. Sẽ đương lăng tuyệt đỉnh, vừa xem mọi núi nhỏ."

Cuối cùng, Ôn Noãn dùng một bài của Lý Thanh Chiếu "Sống phải làm nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng, đến nay tư Hạng Võ, không chịu quá Giang Đông.”

Kết thúc!

Trong thời gian một nén nhan, tổng cộng Ôn Noãn đã viết được mấy bài thơ cổ.

Quả thật là dạo quanh thế gian, rong ruổi giang sơn, tung hoành thiên hại

Khiến những người đang ngồi ở đây rung động đến tâm can, trong ngực trở nên hào phóng mênh mang!

Vừa lòng rồi chứ!

Vẻ mặt Ôn Noãn vẫn vô cùng bình tĩnh buông bút lông xuống.

Toàn bộ người trong đại điện vẫn còn đang đắm chìm vào trong những câu thơ hào phóng mênh mông, chí tận trời cao, dạo quanh thế gian, rong ruổi giang sơn, tung hoành thiên hạ, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh!

Ôn Noãn nhìn Phượng Địch đang trợn tròn mắt ở phía đối diện, cười: "Đã đến giờ rồi? Phượng cô nương làm xong thơ chưa?”
Bình Luận (0)
Comment