Chương 1572: Có Chủ Ý Của Mình
Chương 1572: Có Chủ Ý Của MìnhChương 1572: Có Chủ Ý Của Mình
Cũng đúng, Cẩn Vương và Tuệ An quận chúa là người nào ch
Ông ấy cần gì phải lo lắng!
Nói không chừng con sói kia đang cố ý giả bộ ngủ, thả lỏng sự cảnh giác của đối thủ.
Chẳng qua Lễ Bộ thượng thư nghĩ sai rồi, Đại Hôi cũng không phải là giả bộ ngủ, Đại Hôi là thật sự ngủ rồi!
Nó căn bản không đặt con hổ kia vào mắt!
Vậy thì đâu cần phải giả vờ ngủ để mất cảnh giác với kẻ thù?
Đối thủ, con hổ kia còn không xứng!
Tiếp theo, con hổ nhảy qua vòng lửa, xoay người rồi nhảy dây.
Hàng loạt thao tác này khiến mọi người kinh ngạc cảm thán liên tục.
Người lớn thì không sao, nhưng trẻ con lại hô to gào thét!
La hét muốn mẹ mua một con hổ như vậy về nhà nuôi chơi.
Cuối cùng, con hổ giam lên một quả bóng và đi vòng quanh sân, sau đó đi đến trung tâm, hướng về phía Hoàng Thượng, từ miệng phun ra một biểu ngữ màu đỏ có nội dung: Thọ cùng trời đất!
Lúc này Hứa Ngôn đứng ở bên con hổ, lại lần nữa chắp tay hành lễ: "Chúc quốc chủ Nạp Lan Quốc thọ cùng trời đất, Nạp Lan Quốc quốc thái dân an!"
Có người trong nhóm sứ giả ở tầng hai không nhịn được hô to một tiếng: "Tốt!"
Những người khác sôi nổi phụ họa:
“Thật tuyệt vời!"
"Mở rộng tâm mắt!"
"Con hổ này đã được thuần hóa có tính người! Hứa đại sư quá lợi hại!"
Hoàng Thượng vuốt râu cười nói: "Vua của muôn thú mừng thọ, quả nhiên không giống bình thường! Đông Lăng Quốc quân có tâm!"
Lúc này Hứa Ngôn nhìn về phía Lâm Phong và Đại Hôi, Đại Hôi còn đang ngủ.
Hắn rũ mắt che khuất kinh thường trong mắt, sau đó cười nói: "Đến phiên Nạp Lan Quốc!"
Mọi người nhìn một người một sói, khóe miệng giật giật: Thế nhưng còn đang ngul
Lâm Phong gọi một tiếng: "Đại Hôi."
Lúc này Đại Hôi mới mở đôi mắt ngái ngủ liếc nhìn vòng lửa: Kết thúc rồi sao?
Nó đứng dậy du6i chân, thân hình thon dài, vươn mình rồi rũ bộ lông.
Lúc này mới đứng thẳng thân thể.
Lâm Phong nói với Đại Hôi: “Đại Hôi, đi thôi!"
Hắn chỉ nói một câu như vậy, cũng không đi theo sau chỉ huy hổ giống như Hứa Ngôn.
Đại Hôi đi tới những sợi xích sắt đó, đứng yên, ghét bỏ nhìn thoáng qua.
Nó thật sự không muốn làm những chuyện trẻ con này!
Đây đều là huấn luyện của Tiểu Bạch khi còn bé!
Sau khi lớn lên, Tiểu Bạch cũng ghét bỏ!
Các quốc gia khác thấy Đại Hôi đứng im ở nơi đó, không nhịn được nói: "Tại sao con sói kia vẫn đứng im ở đó? Có phải nó không biết đi xích sắt như thế nào không?”
Sứ giả Đông Lăng kiêu ngạo nói: "Như vậy cũng không kỳ quái, đi xích sắt cần phải huấn luyện đi! Chưa được huấn luyện thì sẽ không biết đi như thế nào không phải là chuyện bình thường sao?"
"Vậy thì nó sẽ biểu diễn cái gì, đứng im như vậy thôi sao?"
"Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?"
"Ha ha, con sói kia vừa tỉnh ngủ, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh táo, gấp cái gì, chúng ta chờ nó một lát đi!"
Sứ thần Đông Lăng: "Ta cảm thấy con sói kia rất giống một con chó, hay là ném quả bóng cho nó đi nhặt trở về?"
Hắn vừa nói xong, một trận cười rộ lên:
"Ha ha. Như vậy cũng được! Ta vẫn chưa thấy qua sói ngậm bóng đâu!"
"Ha ha. Chỉ sợ nó làm sói không được, làm chó cũng không nổi luôn!"
Đám sứ giả không chút cố ky gì khi nhạo báng một con súc sinh!
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn bọn họ, đặc biệt là người Đông Lăng Quốc, cười đil Cứ cười dil
Lát nữa sẽ cho các ngươi khóc lóc trở vê!
Quan viên Nạp Lan Quốc nghe đoàn sứ giả nói những lời như vậy thì mặt đỏ tai hồng.
Mất mặt chết người!
Công Bộ thượng thư nói với Binh Bộ thượng thư: "Lâm phó tướng sao lại thế này, còn không chỉ huy con sói kia đi lên biểu diễn đi!"
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị người của những quốc gia khác cười mất hết mặt mũi!
Binh Bộ thượng thư: "Đại Hôi là một con sói có chủ ý, không cần người chỉ huy!"
Binh Bộ thượng thư đã nghe nhi tử của chính mình nói qua, con sói này ở doanh trại huấn luyện bí mật lợi hại cỡ naol
Nó chính là một con sói tướng quân, mang theo hàng ngàn hàng vạn đại quân sói làm huấn luyện càng thêm lợi hại.
Công Bộ thượng thư: ”...'
Sói có chủ ý ư?
Người này đang nói tiếng nước nào vậy?
Vì sao ông ta nghe không hiểu?
Một con súc sinh có thể có chủ ý gì chứ?