Chương 1605: Không Biết Có Nhìn Lâm Hay Không
Chương 1605: Không Biết Có Nhìn Lâm Hay KhôngChương 1605: Không Biết Có Nhìn Lâm Hay Không
Vì thế đám người bọn họ liền đi ăn món bồ câu khol
Đó là một tiệm cơm nhỏ ở khu bình dân phía Tây thành, tiệm cơm tuy nhỏ nhưng phục vụ nhanh nhẹn, giá cả rất hợp túi tiền, năm mươi văn một con bồ câu kho, hương vị vô cùng ngon!
Mỗi lần Hộ Bộ thượng thư cãi nhau với phu nhân đều sẽ đến nơi này ăn, một đĩa rau xào, thêm cháo trắng chỉ mất năm văn!
Lần này mấy người tổng cộng ăn mười bốn con bồ câu, còn gọi thêm những món khác, tổng cộng chỉ có hơn một lượng bạc!
Bát công chúa xoa cái bụng tròn vo của mình: "Ăn ngon thật, hơn nữa còn rất lời!"
Ôn Noãn cũng gật đầu, thịt bồ câu kho kia thật sự không tệ.
Sau khi ăn no, bọn họ rời khỏi tiệm cơm.
Ôn Noãn vừa đi ra khỏi cửa tiệm cơm, nàng theo thói quen quay đầu nhìn thoáng qua hai bên, vừa lúc thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ngay chỗ rẽ.
Bóng hình kia biến mất quá nhanh ở ngay chỗ rẽ, khiến cho Ôn Noãn cũng không biết mình có nhìn nhầm hay không!
"Sao vậy, cô đang nhìn gì vậy?" Bát công chúa thấy Ôn Noãn không đi tiếp đã vội hỏi.
Ôn Noãn lắc đầu: 'Không có gì, đi thôi!"
Bóng dáng vừa rồi nhìn giống như Ánh Mail
Không biết nàng có nhìn nhầm hay không.
Sau khi rời khỏi tiệm cơm, các nàng đã cùng Hộ Bộ thượng thư mỗi người một ngả.
Hộ Bộ thượng thư tìm người đem hai khối nguyên thạch kia mở ra, sau đó lấy một khối đưa về trong phủ, tặng cho phu nhân của ông ấy.
Còn khối không tốt lắm thì đi đổi thành bạc kiếm chút tiền riêng.
Mà Ôn Noãn cùng Bát công chúa và mọi người trực tiếp trở về phủ An Quốc công.
Lâm Đình Nhã, Bát công chúa và Lương Tử Vận không nán lại ở phủ An Quốc công quá lâu, họ đón các nha hoàn của mình rồi người cần về cung thì vê cung, người cần về phủ thì về phủ.
Vào lúc Ánh Mai đi ngang qua Ôn Noãn đến bên cạnh Lâm Đình Nhã, rõ ràng Ôn Noãn phát hiện hơi thở của Ánh Mai có chút thở dốc.
Ôn Noãn đã xác định người vừa rồi mà nàng thấy chính là nàng ta.
Nhưng nàng cũng không hỏi nàng ta điều gì, chỉ mỉm cười tiễn ba người đi.
Ôn Noãn trở về tiểu viện của mình, Trần Hoan đã chủ động đến bẩm báo: "Quận chúa, vừa rồi Ánh Mai đã rời khỏi phủ một lúc, nói là quên căn dặn trù nương trong phủ hầm tổ yến cho Đình Nhã cô nương! Nên nàng ta muốn về phủ để dặn dò người trong phủ nấu tổ yến. Nô tỳ đã lặng lẽ đi theo nàng ta, phát hiện nàng ta không trở về phủ Tướng quân, mà đã đi..."
Ôn Noãn tiếp lời của nàng: "Thành Tây?"
Trân Hoan gật đầu: "Quận chúa đã thấy nàng ta?"
"Ta chỉ thấy nàng ta ở chỗ rẽ góc đường, Nhưng vẫn chưa chắc bóng dáng kia có phải là nàng ta hay không."
"Nàng ta đã đến một tiệm bán thuốc ở thành Tây để mua một lọ rượu thuốc." "Thật sự là mua rượu thuốc?"
Trân Hoan lắc đầu: "Không chắc chắn, nô tỳ không có đi hỏi chưởng quầy của cửa tiệm kia."
Ôn Noãn gật đầu: "Ta đã biết."
Trân Hoan không hỏi cũng đúng.
Ai biết người ở bên trong tiệm thuốc bắc kia có phải là đồng bọn của Ánh Mai không?
"Ngươi có tư liệu vê tiệm thuốc ở thành Tây đó không?"
Trần Hoan biết Ôn Noãn sẽ hỏi nên đã sớm chuẩn bị: "Quận chúa, đây là tư liệu về cửa tiệm thuốc ở thành Tây!"
Ôn Noãn nhận lấy, vừa lật xem vừa hỏi: "Hôm nay nàng ta có tiếp xúc với Tử Uyển không?"
"Có, nhưng nàng ta chỉ hỏi Tử Uyển cô nương đã từng thấy phủ đệ do Hoàng thượng ban cho chưa. Còn hỏi Tử Uyển cô nương có kế hoạch gì cho phủ đệ đó không, có dọn qua đó ở không."
Trần Hoan nói ra đoạn đối thoại của Ánh Mai và Tử Uyển.
Ánh Mai kia giống như chỉ vô tình hỏi: "Cũng đúng, cô không dọn ra ngoài ở cũng tốt, tuy cô có thể thắng được một tòa thành trì, Hoàng thượng cũng phong cho cô là quý nữ, nhưng cô vẫn không có phong hào, không có hộ vệ, không có bổng lộc để nuôi hạ nhận, chỉ mình cô ở phủ đệ rộng lớn như vậy thì việc dọn dẹp vệ sinh sẽ mệt chết người!"
Ôn Noãn cười lạnh, lời này chính là đang ám chỉ tới nàng!
Ánh Mai đang muốn ám chỉ với Tử Uyển, nói rằng Tử Uyển cũng thắng được một tòa thành, nhưng phần thưởng của Tử Uyển nhận được vẫn kém nàng!
Khiến cho Tử Uyển dần dần nảy sinh sự bất mãn trong lòng!
"Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi! Vẫn tiếp tục theo dõi Ánh Mai, nếu mệt thì để cho Trần Hỉ đi theo dõi nàng ta .
"Dạ!" Trân Hoan lui xuống.