Chương 1612: Hoàng Thượng Ga Nữ Nhi Hay Bán Nữ Nhi
Chương 1612: Hoàng Thượng Ga Nữ Nhi Hay Bán Nữ NhiChương 1612: Hoàng Thượng Ga Nữ Nhi Hay Bán Nữ Nhi
Chín con sói đứng sau cũng khuyu chân xuống giống như Đại Hôi.
Ngay sau đó, không rõ do nhưng mấy ngàn con sói cũng làm ra động tác kia giống hệt chúng nó!
Đương nhiên động tác không phải quá chỉnh tê, nhưng mà cũng không quá loạn, đối với nhiều con sói thì đây đã là một chuyện rất khói
Đây là lần đầu tiên bọn lính nhìn thấy những con sói nhân tính như thết
Đừng nói mấy con sói đó hiểu tiếng người đấy chứ?
Đừng nói mấy con sói đã thành tinh rồi đấy chứ?
Binh lính ở trên sa trường chưa bao giờ gặp qua một đội quân sói.
Ngoại trừ vài tên võ tướng nhờ có chức vị cao thì chỉ có một số thân tính của Nạp Lan Cẩn Niên mới từng nhìn thấy đội quân sói.
Hoàng Thượng thấy đàn sói huấn luyện có tố như thế thì lại càng phấn khởi!
"Ha ha. Các vị sói ái khanh bình thân!"
Đại Hôi đứng dậy, những con sói khác cũng đứng dậy.
Hoàng Thượng nhìn các binh lính bị đả kích quá sâu, thì trong lòng có chút hài lòng!
Sói còn thể hiện tốt hơn bọn hol
Có phải sau này binh lính các ngươi càng phải nỗ lực hơn không?
Da kích xong rồi, nhưng vẫn phải cổ vũ một chút: "Từ trước đến nay tram thưởng phạt phân minh! Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, chỉ cần cố gắng thì sau này mọi người đều có cơ hội kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng! Sở dĩ Nạp Lan quốc có thể phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an, là nhờ sự luyện tập ngày đêm ngày đêm không rời để bảo vệ tổ quốc của mọi người! Tram sẽ không quên sự vất vả của mọi người! Hôm nay mừng vui khắp chốn, toàn bộ bổng lộc tháng này của các tướng sĩ sẽ được tăng thêm nửa lượng bạc!"
Bọn lính nghe vậy thì đêu quỳ xuống: "Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Mỗi người được phát thêm nửa lượng bạc, nhiều binh lính như thế cũng tốn không ít tiền.
Hoàng Thượng cũng hơi đau lòng, nhưng mà không thể đè nén được sự vui sướng của ông!
Ừ, dành được một hồ nước mặn, rất nhanh có thể kiếm lại được số bạc đó!
Ừ, không phải vẫn còn một số tứ giả bốn nước còn chưa đi sao?
Hoàng Thượng nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn.
Mọi người cùng vui, việc ban thưởng cho Đại Hôi là do hai người này nghĩ ra!
Tiêu bạc từ quốc khố, hai người không nghĩ ra được cách kiếm lại hay sao?
Nạp Lan Cẩn Niên cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng đang hướng về phía mình, hắn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Hoàng huynh đừng đánh chủ ý lên thần đệ! Thần đệ không có bạc!"
Bạc của hắn đều chi hết cho việc xây dựng ở ngoài thành rồi!
Vị hoàng huynh vô sỉ mặt dày này, còn chẳng cho bạc để sửa đường ở ngoại thành!
Hơn nữa cuối năm nay triều đình cũng không chi bạc để thưởng cho binh lính dưới trướng của hắn, bảo hắn tự mình nghĩ cách!
Quá vô sỉ!
Hắn sắp không có bạc để cưới vợ rồi đây này! Hoàng Thượng cười: "Không bảo đệ chi bạc, đệ và quận chúa Tuệ An đi tìm đại sứ bốn nước mà đòi!"
Nạp Lan Cẩn Niên trợn trắng mắt, không thèm quan tâm đến ông!
Ông nói đòi là được saol
Người ta là đồ ngốc à?
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng với Ôn Noãn, không để những người khác nghe thấy: "Quận chúa Tuệ An, quốc vương Lan Lăng quốc định cưới công chúa Nạp Lan quốc chúng ta, cũng không phải là chuyện dễ, đến lúc đó ngươi nhớ phải gây khó xử cho hắn! Xây 999, không đúng xây 9999 trạm kiểm soát, bắt đầu từ cửa cung, không, bắt đầu từ cửa thành! Không sai, là như thế! Nếu không cưới về quá dễ dàng, sau này hắn sẽ không biết quý trọng Tiểu Bát!"
Hoàng Thượng chỉ kém bước trực tiếp kêu Ôn Noãn lấy thêm ít vàng từ chỗ An Bố Nhĩ mới được được phép rước dâu về!
Ai bảo An Bố Nhĩ nhiều vàng cơ chứ!
Ông gả nữ nhi như châu như bảo cho hắn, sau này chắc hẳn cả đời cũng khó gặp lại!
Hắn phải chi thêm chút lễ hỏi!
Như thế thì lần này không chỉ bù được phí tổn của Tiết Vạn Thọ mà còn kiếm lời!
Tâm trạng của Hoàng Thượng lại càng sảng khoái!
Khóe miệng Ôn Noãn co giật!
Hoàng Thượng, rốt cuộc là ngài gả nữ nhỉ hay là bán nữ nhi?
Sau này quốc khố trống rỗng, liệu Hoàng Thượng có gửi một phong thư sang đó, bảo người ta đưa vàng đến đây không?
Ôn Noãn mới nghĩ như thế, Nạp Lan Cẩn Niên liền nói: 'Hoàng huynh, sau này quốc khố trống rỗng, huynh gửi một phong thư sang đó, kể khổ, chắc người ta sẽ đưa vàng sang đây! Lần này thì thôi đi! Không được hay lắm! Miễn cho người khác tưởng rằng huynh quá tham tài!"
Quan trọng nhất chính là bảo nha đầu của mình đi làm chuyện này!
Hoàng thượng không biết xấu hổ, nhưng mà nha đầu của mình vẫn cần mặt mũi!
Hoàng Thượng: 'Ý kiến hay!"
Ôn Noãn: Hai huynh đệ này!