Chương 1613: Ngồi Như Vậy Không Met Sao?
Chương 1613: Ngồi Như Vậy Không Met Sao?Chương 1613: Ngồi Như Vậy Không Met Sao?
Tiếp theo, Lâm Đình Hiên đi xuống đeo "Huy chương vinh quang" cho Đại Hôi và có chín con sói.
Lâm Đình Hiên dẫn đầu, phía sau hắn có mười thị vệ bưng khay đi theo phía sau.
Bọn họ đi tới trước mặt bầy sói.
Lâm Đình Hiên cầm lấy một vương miện nhỏ trên khay của một binh lính, nói với Đại Hôi: "Vua sói, đây là vương miện Hoàng Thượng ban thưởng cho ngươi! Chỉ có vua sói mới có thể đeo!"
Đây là Hoàng Thượng sai người lật tung nhà kho mới tìm được, cũng chính là một đồ vật của hải ngoại, hẳn là cho trẻ con dùng, cho nên vương miện không lớn, nhưng được làm từ vàng ròng, bên trên còn nạm đá quý, cũng coi như là thứ có giá trị xa xỉ.
Đại Hôi vui sướng gào to một tiếng.
Cái mũ này, nó thích!
Mang ở trên đầu lấp lánh!
Vừa thấy là biết rất có tiên!
Nó hơi hếch cằm, để Lâm Đình Hiên giúp nó mang lên.
Lâm Đình Hiên bị bộ dạng đắc ý của nó làm cho buồn cười, nhưng vẫn kìm nén xuống, nghiêm trang giúp Đại Hôi đeo vương miện, hơn nữa còn vòng dây quanh cổ, miễn cho bị rơi mất.
Sau khi đeo xong, Đại Hôi còn rất lễ phép lắc lắc cái đuôi, tỏ vẻ cảm ơn!
Sau đó lại kêu một tiếng với Hoàng Thượng!
Chín con sói còn lại mỗi con đều có một tấm kim bài điêu khắc chữ, ở giữa kim bài điêu khắc hai chữ sói, mặt trái điêu khắc con số, từ 1 đến 9.
Lâm Đình Hiên lần lượt mang kim bài lên cho chín con sói còn lại.
Binh lính nhìn Lâm Đình Hiên nghiêm trang mang công huân vinh quang cho sói, họ lập tức sinh ra một loại cảm giác người không bằng sói!
Thời buổi này, làm một con sói còn có thể sống được uy phong như vậy sao?
Sau khi mười con sói được đeo huy chương vinh dự xong, chúng nó đồng thời ngửa đầu lên trời rống lên!
5. 000 con sói khác cũng phụ họa, một số động vật ở gần đó đều sợ tới mức chạy ngược chạy xuôi, nhanh chân trốn về động!
Hoàng Thượng sờ râu, ông thật sự rất thích đám binh lính sói này, vì cái gì?
Sức chiến đấu mạnh mẽ, lên chiến trường một con sói giết mấy tên địch là chuyện bình thường!
Quan trọng nhất chính là, đám sói này tự mình lên núi tìm ăn, không cần quân lương nuôi nấng.
Một năm bốn mùa cũng không cần chuẩn bị vật tư cho bọn nó.
Có thể tiết kiệm được rất nhiều bạc!
Hoàng Thượng nhìn về những khác binh lính khác, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vì sao những binh lính này không phải là binh lính sói chứ!"
Nạp Lan Cẩn Niên khinh bỉ nhìn ông ấy một cái: 'Hoàng huynh, sao huynh không trực tiếp làm một con sói luôn đi!"
Hoàng Thượng: ”...'
Tên nhóc thúi này! Không cãi lại mình một chút thì hắn không thoải mái sao?
Sau khi phát ban trưởng ở trong quân xong, nhóm người Ôn Noãn liền dẹp đường hồi phủ.
Lần này Đại Hôi được ban thưởng, Nạp Lan Cẩn Niên cho nó nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên cùng nhau trở vê!
Đại Hôi ngồi ở trên xe ngựa, thân thể ngồi thẳng tắp, giống như Hoàng Thượng ngồi ở trên long ỷ Thiên Nguyên Điện!
Ôn Noãn nhìn nó không biết nên nói gì: "Đại Hôi, ngày thường ngươi đều nằm bò mà, ngồi như vậy không mệt sao?"
Đại Hôi liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, lắc đầu.
Nay đã khác xưa, hiện tại nó là vua sói, không nhìn thấy Hoàng Thượng mỗi lần ngồi đều là thẳng thắn eo, cả người phát ra uy nghiêm đó sao?
Nó cũng phải ngồi như vậy mới được!
Có lẽ Ôn Noãn đã đoán được tâm tư của nó, nàng cũng mặc kệ, có lẽ nó cũng không kiên trì được bao lâu, vài ngày sau sẽ không đổi được tính xấu thôi!
Xe ngựa chạy nhanh ở trên đường!
Khi gần đến ngoại thành, tốc độ mới chậm lại.
Lúc này đã là hoàng hôn, là thời gian ăn cơm chiều, nhưng trên đường vẫn có không ít người đang đi lại.
Khu vực công viên có rất nhiều ông lão đánh cờ, trẻ con chơi đuổi bắt nhau. Có một số người thậm chí còn bưng một cái chén cơm thật to ra ngoài ăn, có rất nhiều người làm như vậy, trong chén cơm của bọn họ đều có thịt, bánh bao, đây là bằng chứng tốt nhất cho thấy đời sống của bá tánh đang rất tốt.
Mỗi cửa hàng vẫn có khách ra vào, thậm chí bên ngoài Dưỡng Sinh Lâu giờ phút này xếp một đội ngũ thật dài.
Các sứ giả quốc gia đều phái người ra xếp hàng.
Họ đã xếp hàng một lần vào buổi trưa, nhưng tiếc là không ăn được.