Chuong 164: Nha Ngoai 1
Chuong 164: Nha Ngoai 1Chuong 164: Nha Ngoai 1
Bởi vì đã chọn được ngày xây nhà, chỉ còn có vài ngày để chuẩn bị.
Ôn Gia Thuy tính toán ngày mai đi đến nhà nhạc phụ đặt làm một đám ngói, Ôn Noãn cũng đi huyện thành có việc cho nên nói muốn đi cùng.
Vương thị bảo Ngô thị mang mấy đứa nhỏ về cùng, mang thêm một chút quà tặng trở vê.
Ngô thị nghĩ mình thật sự lâu rồi chưa về nhà mẹ đẻ liền gật đầu, nhưng vẫn để mấy đứa nhỏ ở lại trong nhà giúp đỡ khai hoang, khu đất hoang xây nhà còn chưa khai phá, bà cũng ngượng ngùng để một mình Vương thị ở nhà làm.
Vương thị thấy vậy liền thu thập rất nhiều đồ vật làm Ôn Gia Thuy ngày mai mang đến nhà nhạc phụ, cũng dặn dò con trai đưa cho thông gia một ít bạc để dùng.
Nhà mẹ đẻ Ngô thị mấy năm nay đã chăm sóc họ rất nhiều.
Ôn Gia Thuy tất nhiên đồng ý, Ngô thị cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một người mẹ chồng và một người chồng tốt.
Cho nên mấy năm nay, cuộc sống có cay đắng đến đâu thì bà vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Trong bữa cơm chiều, Ôn Gia Tường đến đây: "Lượng nhi trúng tuyển vào thư viện Lộc Sơn, cha bảo ta lại đây mời mọi người đến nhà cũ cùng nhau ăn cơm, chúc mừng một chút."
Vương thị trực tiếp từ chối: "Chờ đến khi hắn thi đậu Trạng Nguyên lại mời! Còn không phải là được tuyển vào thư viện Lộc Sơn thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ!”
Chu thị rõ ràng là muốn nhân cơ hội này khoe ral
Bữa ăn cơm lần trước còn chưa đủ nghẹn khuất sao? Bà không muốn ăn cơm của nhà bà ta! Ngoại trừ chuyện quan trọng, để không bị người trong thôn chỉ trích, ảnh hưởng đến thanh danh của nhóm cháu trai, thì bà cũng không muốn tham gia những bữa cơm gia đình như vậy.
Dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, có đi hay không cũng không ai nói được bài!
Hơn nữa, hôm nay cháu trai của bà cũng trúng tuyển vào thư viện Lộc Sơn, còn đang ăn mừng đâu, cho nên bà không muốn làm hỏng tâm trạng của mình!
Ôn Gia Thuy thấy mẹ mình nói chuyện sặc người như vậy, vội nói: "Tam ca, huynh trở về nói với cha là chúng ta đã ăn qua rồi, cho nên không đi."
Ôn Gia Tường cũng biết mẹ mình đang kiếm chuyện, làm cho cả nhà đại nương không vui, cho nên cũng không khuyên bảo nhiều, liền gật đầu nói: "Vậy huynh trở về nói."
Ăn cơm chiều xong, mấy huynh đệ trở về phòng đọc sách, Ôn Gia Thuy ở bên cạnh phụ đạo.
Vương thị tuổi lớn nên đi ngủ sớm.
Ngô thị cùng ba nữ nhi làm quần áo.
Sau khi Ôn Noãn làm xong bánh hoa quế, lại lấy ra giấy bút và mực tiếp tục vẽ tranh, lần này dùng là đèn dầu, không phải là đống lửa.
Ôn Noãn nghĩ ngày mai đến nha môn hỏi giá cả quặng ngọc, sau đó lại nghĩ cách kiếm bạc mua nó.
Hơn một ngàn lượng chắc chắn không đủ để mua một ngọn núi lớn, cho dù có đủ thì cũng cần rất nhiều tiền để xây nhà, vì vậy nàng dự định đến nhà đấu giá bán tranh, kiếm thêm chút bạc, thuận tiện nhìn xem có cửa hàng hay đồng ruộng gì bán không.
Nhà bọn họ cần một ít gia sản, nàng còn muốn xây một nhà xưởng tạo giấy, mở một phương sản xuất ... còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không đủ bạc. Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới dâng lên, sương mù đã sắp tan.
Ôn Noãn cho bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào giỏ đựng thức ăn, quàng giỏ thức ăn vào cổ sói, buộc vài hộp bánh ngọt lên lưng sói, đưa cho Tiểu Hôi một nồi đất đầy cháo để nó mang lên núi cho Nạp Lan Cẩn Niên
Sau khi người nhà Ôn Noãn ăn sáng xong, Ôn Gia Thụy đi hỏi trưởng thôn mượn một chiếc xe bò, cầm theo rất nhiều quà tặng đi đến Ngô gia thôn.
Ngô gia thôn
Chuyện của Tiền tú tài ở Tiền gia thôn đã dâng lên một cơn gió lốc quét ngang tất cả các thôn gần đó.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, người trong nhà ngoại của Ôn Noãn cũng nghe nói.
Ông ngoại Ngô Cương cùng bà ngoại Trương thị của Ôn Noãn sau khi biết chuyện cả đêm không ngủ được. Ngày mới vừa lên, ăn xong cơm sáng bà liền sửa sang lại sọt, bỏ thêm năm miếng thịt khô, một rổ trứng gà, một túi đậu phộng, còn có một bình dầu ăn, một bao muối, một bao đường, một túi gạo lớn.