Chuong 167: Mat Day
Chuong 167: Mat DayChuong 167: Mat Day
Ngô Khải Hoa cùng Ngô Khải Nghiệp nhìn On Noãn tinh thần sáng láng, sắc mặt rất tốt, thậm chí còn béo lên một chút cũng mừng.
Ngô Khải Hoa: "Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà rồi nói. Đừng để Noãn nhi bị lạnh!"
Ngô Khải Nghiệp: "Noãn nhi đi đường đến đây có lạnh không? Mau vào phòng, nhị cữu bảo Chí biểu ca đào trứng chim cho cháu ăn!"
"Cháu không lạnh, cảm ơn nhị cữu."
Người một nhà vừa nói vừa đi vào phòng.
Ôn Noãn ôm hai thất gấm, hai tay Ngô thị cũng xách theo đồ vật.
Ôn Gia Thuy buộc bò xong cũng dọn rất nhiều đồ vật đi vào.
Có một túi gạo, hai thất vải bông thượng đẳng, hai cuộn gấm, một sọt đồ hong gió, còn có một sọt quả hồng, còn có một sot rau dưa do Ôn Noãn dùng mây tía chăm sóc, cùng những thứ mới mẻ như trái cây, tổ yến, vây cá, ... sơn hào hải vị mà Nạp Lan Cẩn Niên đưa, đều cầm một hộp đến đây.
Trương thị thấy nhiều thứ như vậy kinh ngạc hỏi: "Sao lại mang nhiều đồ như vậy? Ở đây chúng ta không thiếu thứ gì, mang về đi! Gia Thụy, các ngươi phải xây nhà, đừng tiêu xài lung tung! Đặc biệt là mấy cuộn vải dệt này, mang đi trả lại đi! Nông hộ chúng ta làm việc nặng, đâu cần mặc những nguyên liệu tốt như vậy!"
Lôi thị vốn dĩ nằm ở trên giường không nghĩ động, cả gia đình này đều là người sa cơ thất thế, nhiều lần tới đây đều là mượn bạc, chỉ mang một rổ trứng gà tới, cũng không được bao nhiêu, nhưng mẹ chồng của bà ta còn nói mang nhiều như vậy làm gì!
Trong lòng bà ta tức giận không muốn đi ra ngoài thấy bộ dạng keo kiệt của bọn họ.
Chỉ là nghe xong những lời này, bà ta bật dậy khỏi giường, giày cũng không thèm xỏ liền chạy ra ngoài.
"Mẹ à, nhận lấy đi, mấy thứ này đều là người khác đưa, không tốn bạc." Ôn Gia Thuy cười nói.
Ngô thị đưa mọi thứ vào trong phòng: "Đúng vậy, mẹ nhận lấy đi!"
Mấy năm nay trở vê thăm người thân, bà cũng chưa mang thứ gì tốt trở về.
Ôn Noãn ôm mấy cuộn vải dệt đi vào theo sau.
"Ai u, muội phu tới? Mang theo nhiều đồ như vậy nha! Ở nhà cần gì khách sáo như vậy!" Lôi thị vội vàng chạy ra liền thấy Ôn Noãn ôm mấy cuộn vải dệt, hai mắt sáng lên, thứ này cầm đi đổi bạc cũng đổi được vài lượng!
Bà ta lập tức duỗi tay qua: "Noãn nhi, đưa cho nhị mợ, nhị mợ cầm chol"
Ôn Noãn lách người sang một bên.
Ngô Khải Nghiệp đỏ mặt, giữ chặt Lôi thị: 'Mụ già thúi, muội phu tới, bà còn không mau đi rót trà!"
"Không phải đại tẩu đã rót rồi sao? Muội phu, nhà các ngươi phát tài sao? Mấy thứ này phải tốn bao nhiêu bạc nha! Muội phu, mấy cuộn vải dệt này là cho ta làm quần áo phải không? Còn mấy cuộn này là cho tướng công của ta làm quần áo đúng không!"
Mí mắt của Trương thị giựt giựt, hất tay bà ta ra: "Nằm mơ đi, thân phận của cô xứng mặc nguyên liệu tốt như vậy sao? Số vải vóc này là để muội phu của cô mang về!"
"Cái gì, mang tới đây rồi còn mang về, như vậy còn không bằng không mang tới! Muội phu, ngươi đây là tới khoác lác sao?”
Ngô Khải Nghiệp xấu hổ đỏ mặt: "Cam miệng cho tôi, nhanh đi tìm mấy đứa nhỏ về chơi với Noãn nhi."
Biểu ca cùng biểu tỷ của Ôn Noãn sáng sớm liền đi ngoài ruộng chăn ngỗng, chăn vịt, chăn bò, nhặt được gì thì nhặt. Hai mắt Lôi thị nhìn chằm chằm vào vài thứ kia, đếm toàn bộ quà tặng một chút, sau đó mới không cam lòng đi ra ngoài, chỉ là đi ra ngoài cũng không đi tìm người trở về, mà là trốn ở góc phòng nghe lén.
Trong lòng bà ta đang tính toán làm thế nào mới lấy được mấy cuộn vải dệt kia cầm đi bán trả nợ cho đệ đệ, còn vài thứ có thể mang về cho cha mẹ mình bồi bổ thân thể.
Một sọt thịt khô lớn đấy! Ăn cũng ăn không hết!
Ôn Gia Thuy tỏ ra xấu hổ, nhưng ông cũng biết vợ của nhị cữu huynh là người không phân biệt rõ trong ngoài.
Ôn Noãn lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như vậy!
Ngô Khải Nghiệp cực kỳ xấu hổ, trong lòng tức giận nhưng lại không thể phát, chỉ có thể xin lỗi: 'Muội phu, ngươi đừng để ý, bà nương kia là người thô lỗ!"