Chương 166: Xấu Hổ
Chương 166: Xấu HổChương 166: Xấu Hổ
Ngô Khải Nghiệp tức giận nói: "Tôi đã hiếu kính nửa con heo cho mẹ bà, nửa còn lại tôi hiếu kính cha mẹ cùng người nhà của tôi! Đừng cho là tôi không biết bà đánh chủ ý gì, nếu như lại trộm đồ trong nhà đi trả nợ cho đệ đệ thì bà liền lăn trở về Lôi gia đi, đừng trở lại! Bà đây là muốn dọn toàn bộ Ngô gia đến Lôi gia phải không!"
Nói xong cũng không thèm nhìn bà ta, chỉ nói với Ngô Khải Hoa: "Đại ca, đệ và huynh cùng đi tới nhà tiểu muội, lâu rồi đệ chưa gặp mấy đứa cháu ngoại, vừa lúc thuận tiện kéo hai xe gạch qua đó. Xem bọn hắn đã tìm được ngày xây nhà chưa."
Mấy năm nay Lôi thị luôn trộm đồ trong nhà đi cầm cố cho nhà mẹ đẻ trả nợ, trộm toàn bộ tiền của ông thì thôi, ai bảo ông là con rểi
Nhưng mà bà ta còn trộm mấy chục lượng bạc của mẹ. Không còn bạc để trộm, liền trộm lương thực, trộm gạch khách đặt, hại bọn họ đến khi giao hàng không đủ hàng để giao cho người khác nên đơn hàng đều thất bại!
Ông đã gần như hết kiên nhẫn!
Nếu không phải vì hai đứa con trai, sợ bọn nhỏ không có mẹ, thì ông đã hưu bà ta từ lâu.
Ngô Khải Hoa gật đầu: "Được, vậy thì nhanh chất thêm một xe gạch nữa đi. Huynh chỉ mới chất một xe thôi."
Đối với người em dâu này, ông ấy tất nhiên rất bất mãn, người này lúc nào cũng chỉ quan tâm đến nhà mẹ đẻ.
Nhưng suy cho cùng cũng là em dâu, nên ông ấy cũng không nói được gì.
Trong lòng Lôi thị bất mãn, nhưng không dám nói gì ở trước mặt Ngô Khải Nghiệp, chỉ đành hùng hổ về phòng ngủ.
Tiểu muội, tiểu muội, mấy ngày nay vừa thiêu gạch, vừa thiêu ngói, chính là bởi vì cô em chồng bị đuổi ra khỏi nhà, không có phòng ở.
Cô gia vừa tới đặt ngói, cả nhà đã lập tức nhào làm cho hắn, chưa thu một đồng bạc nào!
Bọn họ trợ cấp cô em chồng thì được, còn mình trợ cấp nhà mẹ đẻ là không được!
Lôi thị bất mãn nổi giận trở về phòng.
Trương thị lắc đầu, lão nhị đã cưới sai vợ rồi, ham ăn biếng làm thì chưa nói, còn không hiểu rõ, luôn thích chu cấp cho nhà mẹ đẻ.
Trương thị cho rằng giúp đỡ nhà mẹ đẻ không phải sai, dù sao cha mẹ nuôi lớn một đứa con gái cũng không dễ dàng.
Nếu như nhà mẹ đẻ có người sinh bệnh cần cứu mạng hoặc là chuyện gấp cần dùng bạc, bà không nói hai lời sẽ đưa.
Nhưng mà không phải, Lôi thị chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, trộm bạc cầm đi trả nợ cờ bạc cho đệ đệ!
Bạc nhà ai là gió to thổi tới?
Bạc nhà bà đều là lão nhân mang theo hai đứa con trai cực khổ kiếm từ mồ hôi nước mắt, tất cả đều bị nàng ta trộm đi trả nợ cờ bạc cho huynh đệ nhà mẹ đẻ, ai bỏ được? Ai mà không tức giận?
Năm đó nếu không phải Yến Nương trở vê mượn bạc chữa bệnh cho Noãn nhị, thì bà cũng không biết số bạc mình tiết kiệm được giấu dưới đáy giường tính toán tương lai cho cháu trai cưới vợ, cho cháu gái làm của hồi môn đã bị trộm sachl
Nghĩ đến mấy chục lượng bạc lão nhân vất vả cả đời tiết kiệm được lại bị trộm, lòng bà lại đau nhói!
Hai huynh đệ vừa đi ra ngoài liền thấy tiểu muội và Noãn nhỉ đi tới.
Trong lòng hai người cả kinh, tiểu muội có nghe được những lời Lôi thị nói không?
Ngô Khải Nghiệp xấu hổ. Ngô thị giả vờ như cái gì cũng không biết, cười nói: "Đại ca, nhị ca, các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Ôn Noãn ngoan ngoãn chào hai vị cữu cữu.
Ngô Khải Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đang định đưa hai xe gạch đến nhà muội đây!"
Ngô Khải Nghiệp cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lớn tiếng nói: "Cha, mẹ, tiểu muội tới!"
Hai lão nhân nghe vậy liên chạy nhanh ra ngoài.
Sau khi người một nhà chào hỏi lẫn nhau.
Ông Ngô thấy sắc mặt và tinh thần của Ôn Noãn tốt chưa từng có, còn có thể tự mình nhảy xuống xe bò, ông ấy kích động nói: "Noan nhi khoẻ rồi sao?"
"Vâng, thân thể của cháu đã tốt, về sau sẽ không bị bệnh nữa."
"Tốt! Tốt!" Ông Ngô kích động nói liên tiếp mấy chữ tốt.
Con gái ông cuối cùng cũng hết khổi
Con gái gả tốt, con rể cũng tốt, chỉ là bởi vì sinh một đứa con đau ốm bệnh tật, mấy năm nay mới khổ như vậy, ông ấy đau lòng muốn chất.
Nhưng cũng không có nhiều năng lực giúp đỡ bọn họ.
Trương thị vừa nhớ tới liền lau nước mắt.