Chương 169: Trộm Nhà Khó Phòng
Chương 169: Trộm Nhà Khó PhòngChương 169: Trộm Nhà Khó Phòng
Con gái nhà mình xây nhà, ông ấy ra điểm sức lực giúp đỡ còn thu bạc, đây là chuyện gì!
Ngô Khải Hoa nói: "Muội phu, cất bạc vào đi, đệ làm như vậy là không xem chúng tôi là huynh đệ sao?”
Ngô Khải Nghiệp cũng nói: "Đúng vậy, người một nhà không cần đưa bạc, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Ôn Noãn thấy bọn họ vẫn luôn từ chối bèn nói: 'Ông ngoại, đại cữu, nhị cữu, mọi người nhận bạc đi! Mấy năm nay mọi người giúp nhà bọn cháu nhiều như vậy, không phải dùng bạc có thể đong đếm được. Đại biểu ca và đại biểu tỷ cũng đến tuổi làm mai tuổi rồi, trong nhà đang lúc cần bạc. Số bạc cũng không phải tiên công, mà là một chút tấm lòng của cha mẹ cháu, mọi ngươi từ chối thì bọn họ sẽ không yên lòng đấy! Lại nói, không phải người một nhà là nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao?"
Ngô thị: 'Cha mẹ, chẳng lẽ hai người không xem con là con gái, không chịu nhận chút bạc con hiếu kính cho hai người sao?”
"Lão nhân, nhận lấy đi!" Trương thị nghe vậy lập tức mở miệng nói.
Con gái của mình thì mình hiểu, nhớ ơn đói
Ông Ngô nghe vậy mới bằng lòng nhận lấy, trong nhà thật sự đang cần bạc, còn chuyện làm mai, có vợ lão nhị ở đây nên không có ai dám đến nhà bọn họ cầu hôn.
Trương thị lại hỏi một câu: "Bao giờ động thổ?"
Ôn Gia Thụy lập tức nói: "Ngày mười chín chính là ngày động thổ."
"Vậy sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh chóng làm ra gạch và ngói. Đến lúc đó cha con sẽ dẫn theo đại ca và nhị ca con qua đó giúp đỡ. Dù sao trong nhà xưởng cũng không có việc gì, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi!"
Sau đó mọi người lại nói chuyện một lúc, cũng không ở lại ăn cơm trưa, Ôn Gia Thụy đứng lên chào tạm biệt, nói bọn họ còn phải đi vào huyện một chuyến.
Ông Ngô biết bọn họ có việc bận nên cũng không giữ bọn họ ở lại, chờ sau khi bọn họ rời đi, ông ấy mới bảo hai con trai chở hai xe gạch đến Ôn gia thôn.
Ôn Noãn lại lặng lẽ nhét một tờ ngân phiếu năm mươi lượng cho Trương thị.
Nhà ngoại sống khổ sở có hơn phân nữa là do Lôi thị, nhưng cũng có nguyên nhân là vì nguyên chủ.
Trước kia chỉ cần bọn họ biết nguyên chủ cần dược liệu quý hiếm, không có bạc mua, hai cữu cữu đều sẽ kịp thời đưa tới.
Cả nhà bọn họ cũng cố gắng hết sức giúp đỡ gia đình của nàng.
Ơn tình này đưa năm mươi lượng cũng là còn lâu mới đủ, nhưng đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.
Nàng đã nghĩ ra nên làm thế nào để nhà ngoại giàu có lên.
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi vào huyện, bởi vì hai huynh đệ Ngô Khải Nghiệp giúp đỡ đẩy hai xe đẩy tay gạch đến nhà bọn họ, cho nên Ngô thị đi theo hai ca ca của mình về nhà trước.
Sau khi gia đình Ôn Noãn rời đi, Lôi thị mới trở về. Bà ta lập tức vào nhà muốn xem mấy món quà đó một chút, nhưng Trương thị lại bảo Diệp thị dọn tất cả vào phòng bà ấy, khóa kỹ lại!
Lôi thị bĩu môi, trong lòng không vui: "Đề phòng mình giống như đề phòng cướp vậy!"
Bà ta có chút hối hận vì vừa rồi vui mừng quá mà chạy về nhà mẹ đẻ.
Trương thị không nói gì, thâm nghĩ, bà ta không phải là cướp sao?
Mấy cuốn vải dệt này tốt như vậy, bà ấy dự định để lại cho cháu gái áp đáy hòm, tuyệt đối không thể để vợ lão nhị trộm về cho đệ đệ nhà mẹ đẻ của bà ta trả nợ cờ bạc! Chỉ là Trương thị không thể ngờ là phòng ngày phòng đêm, nhưng trộm trong nhà khó phòng!
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi vào huyện thành, cũng sắp đến giữa trưa.
Hôm nay trong huyện thành có chợ phiên, trên đường vô cùng náo nhiệt, mỗi cửa hàng nhỏ và quán cơm đều đầy người.
Nhà đấu giá trong huyện bắt đầu vài canh ba giữa trưa, thời gian cuối cùng nhận hàng đấu giá là ba mươi phút trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đã sắp đến thời gian rồi.
Ôn Noãn thấy vậy bèn nói: "Cha, chúng ta mua mấy cái bánh bao ăn đi! Tiết kiệm được chút thời gian."
"Được."