Chương 170: Hành Trình Huyện Thành
Chương 170: Hành Trình Huyện ThànhChương 170: Hành Trình Huyện Thành
Ôn Gia Thụy mua ba cái bánh bao thịt ở cửa hàng bánh bao đông người xếp hàng nhất bên đường.
Bánh bao thịt rất lớn, nguyên liệu đầy đủ, nhưng không ngon bằng Ôn Noãn làm.
"Bánh bao này không ngon bằng nhà làm!" Hai cái bánh bao thịt, Ôn Gia Thụy ăn mấy miếng là xong, đưa ra lời bình luận.
Ông chủ cửa hàng bánh bao nghe vậy thì không vui: 'Lão huynh, không ngon sao ngươi lại ăn nhanh như vậy? Bánh bao nhà ta là nổi tiếng nhất huyện thành, mọi người đều nói rất ngon! Ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng nói rất ngon! Mỗi ngày tôi có thể bán ra mấy ngàn cái bánh bao đó!"
Ôn Gia Thụy cười xin lỗi: "Ông chủ, xin lỗi, bánh bao nhà ông rất ngon, ngon hơn so với những nhà khác! Nhưng mà tôi cảm thấy con gái và vợ tôi làm ngon hơn! Con gái, con nói xem đúng không?”
Ôn Gia Thụy nói xong còn hỏi Ôn Noãn một câu.
Ông chủ của hàng bánh bao nghe vậy lập tức không so đo nữa, ông ta tự tưởng tượng Ôn Gia Thụy thành: Chắc chắn người huynh đệ này cũng giống mình, có người vợ là Mẫu Dạ Xoal
Ở chỗ nào, thời gian nào cũng không quên khen ngợi vợ, không thể nói xấu vợ một câu, nếu không phải quỳ ván giặt đồ, bởi vì đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cho nên ông ấy không thèm so đo việc người này nói bánh bao nhà ông ấy không ngon!
Thậm chí Ôn Gia Thụy còn cảm thấy, cho dù là món ăn của tửu lầu cũng không ngon bằng con gái mình làm, tiếp tục nói: "Nếu vợ và con gái của tôi mở tửu lầu thì chắc chắn sẽ rất đắt khách!"
Ông chủ cửa hàng bánh bao lắc đầu, rốt cuộc người này sợ vợ đến mức nào!
Còn không quên khen vợ trước mặt con gái, sau đó lời này sẽ truyền vào lỗ tai của vợ.
Ông ta cũng nên học theo: "Vợ tôi nấu ăn cũng rất ngon!" Chưa bao giờ để bà ấy nấu, bà ấy nấu đều là cơm heol
Trong lòng Ôn Noãn khẽ rung động, hay là bọn họ mở một cửa hàng điểm tâm ở trấn trên di về phần tửu lầu thì đương nhiên cũng phải mở, nhưng mà khả năng chỉ tiêu của người dân trong trấn là có hạn, muốn mở thì Ôn Noãn dự định mở ở huyện thành và phủ thành.
Sau khi lấp đầy bụng, Ôn Noãn lôi kéo Ôn Gia Thụy đi khách điếm thuê một căn phòng, là loại chỉ thuê nửa canh giờ, không cần lui phòng. Sau đó hai người một trước một sau đi vào phòng thay một bộ quân áo.
Ôn Noãn còn lấy son phấn thuận tay mua sắm khi đi ngang qua cửa hàng son phấn ra, hóa trang cho Ôn Gia Thụy, che giấu vết sẹo trên mặt, lắc mình biến thành một công tử tuấn tú, ấm nhuận như ngọc.
Ôn Gia Thụy nhìn bản thân trong gương, trợn mắt há hốc mồm.
Nàng cũng hóa trang mình thành công tử nhà giàu.
Ôn Gia Thụy nhìn con gái biến thành con trai, há hốc mồm: "Noãn nhị, vì sao chúng ta phải dịch dung?"
"Bức tranh này của con còn quý giá hơn bản nhạc con đã làm kia, trong huyện quá rối loạn, không thể để lộ tiên tài ra ngoài, con cảm thấy vẫn nên hóa trang làm người khác không nhận ra chúng ta sẽ tốt hơn."
"Thì ra là vậy! Vẫn là Noãn nhi suy nghĩ chu đáo." Ôn Gia Thụy gật đầu.
Chờ một chút.
Lần trước Noãn nhi bán bản nhạc kia 550 lượng bạc, Noãn nhi vẽ bức tranh còn quý giá hơn bản nhạc kia, vậy cuối cùng có thể được đấu giá bai nhiêu lượng bạc đây?
Ôn Gia Thụy chợt nhận ra, cả người hỗn loạn trong gió. Nhà đấu giá, Ôn Gia Thụy bị gió thổi suốt chặng đường!
Ôn Noãn âm thầm cảm thấy may mắn vì trước khi vào thành đã gui xe bò ở cửa thành, nếu không chắc chắn sẽ va vào người khác.
Nhà đấu giá ở trung tâm toàn huyện thành, mỗi lần đến ngày bán đấu giá cũng đều vô cùng náo nhiệt.
Lúc Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy nộp lên hàng đấu giá, bởi vì thời gian có hơi trễ, người có hàng muốn bán đấu đều đã nộp lên.
Hai người đi vào cũng không cần xếp hàng, hơn nữa vừa lúc nhìn thấy hai người Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên giao hàng đấu giá xong và xoay người đi ra bên ngoài.
Ôn ngọc đội mũ có rèm, nhưng Ôn Noãn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Đương nhiên Ôn Gia Thụy cũng nhận ra, thấy Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên đi cùng nhau, ông hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều, đang định kêu nàng ta lại thì Ôn Noãn kéo tay ông.