Chuong 1692: Them Trang 3
Chuong 1692: Them Trang 3Chuong 1692: Them Trang 3
Cả nhà của tứ thúc thật sự như đột nhiên thay đổi vận vậy, bản thân ông ấy lên làm quốc công gia thì cũng không nói, người vốn dĩ đã chết trên chiến trường lại đột nhiên trở về, còn trở thành Đại tướng quân, hơn nữa tướng quân này cũng quá giàu có rồi!
Một người mười vạn lượng bạc!
Cả nhà tứ thúc có bảy đứa con, vậy chính là bảy mươi lượng bạc, không đúng, vừa rồi Noãn nhi còn nói cho nàng nhiều hơn một chút, vậy của hồi môn có thể là một trăm vạn lượng bạc!
Dược liệu ba năm nay buôn bán không tệ! Nhưng cũng chưa tích trữ đủ một trăm vạn lượng đâu!
Còn có vàng bạc châu báu, cửa hàng, thôn trang khác nữa.
Trong lòng Ôn Linh yên lặng suy tính.
Ôn Thiến: "Một thời gian nữa muội sẽ biết, Nhu nhi và Hinh nhi đã phấn đấu kiếm được không ít bạc từ cửa hàng của mình, của hồi môn này đúng là không ít! Nhưng đây cũng là do người khác phấn đấu mà kiếm được, cuộc sống của chúng ta nhẹ nhàng, ăn no rồi ngủ cũng không thể so với họ."
Số bạc này cữu công gia có được cũng là dùng tính mạng của mình cố gắng mà có.
Mà bạc của nhà tứ thúc, gia đình của tứ thúc đã cố gắng đến thế nào?
Ôn Thiến cảm thấy nàng không có gì phải ghen ty.
Nhưng nàng cũng biết muội muội của mình rất hay ghen ty, luôn nghĩ đến ngày có thể sống cuộc sống cao sang.
Nhưng mà cuộc sống của người cao sang đâu có dễ dàng như vậy?
Nhìn cả nhà tứ thúc náo nhiệt như vậy, cũng do Noãn nhi đã luôn bận rộn đến mức quên ngủ.
Ôn Thiến cảm thấy đời người có rất nhiều thứ không thể so sánh với người khác!
Muốn so thì chỉ có thể so sự chăm chỉ và nỗ lực!
Trả giá bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu!
Ôn Thiến cảm thấy nhà của nàng không có giàu sang như tứ thúc, nhưng cuộc sống khá thoải mái, không cần lo ăn lo mặc, nàng cũng rất hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại.
Ôn Linh cũng gật đầu: 'Đúng vậy!"
Đáng tiếc nàng cũng muốn mở cửa hàng để kiếm bạc, nhưng cha mẹ luôn không đồng ý.
Nàng cũng không muốn chỉ ăn no liên ngul
Vương Kiêu tặng của hồi môn xong thì đến lượt cả nhà ngoại tổ.
Ngoại tổ mẫu Trương thị cho hai tỷ muội mỗi người một vạn lượng bạc, hai bộ trang sức vô cùng tinh xảo, hai bộ trang sức này là trấn điểm chi bảo của cửa hàng bạc ở phủ Giang Hoài.
Ngoài ra còn có một cửa hàng ở huyện Ninh Viễn và xiêm y bốn mùa do bà tự may, phần quần áo này chính là tấm lòng của ngoại tổ mẫu.
Khả năng thêu thùa của Trương thị rất tốt, nhưng ở thời buổi này số tuổi của bà xem như đã rất lớn, tuy rằng chưa đến mức già cả mắt mờ, có thể thêu được hai bộ quần áo này đối với bà đã là chuyện không dễ.
Sau đó đến lượt cữu nương Diệp thị tặng của hồi môn.
Bà ấy cho mỗi người thêm ba vạn lượng áp đáy hòm, một cửa hàng, một thôn trang, còn có một ít vàng bạc, nữ trang.
Ôn Gia Mỹ làm nhị cữu nương, còn là tiểu cô, bà cũng cho của hồi môn giống đại cữu nương, ở bên ngoài cũng không vượt qua đại tẩu, tránh cho đại tẩu thấy ngại ngùng.
Dù sao cả nhà đại phòng cũng có chút khó khăn ve tiền bạc, Ngô Tịnh Mỹ cùng Ngô Cảnh Thân cũng đã đều tới tuổi mai mối.
Còn phải chuẩn bị của hồi môn nữa.
Mà nhị phòng cũng không quá vội, Cảnh Chí còn có thể chờ thêm một hai năm.
Cảnh Hoan thì con sớm.
Không cần phải nói đến đứa nhỏ do bà sinh ra vẫn chưa cai sữa.
Cho nên bà cùng Ngô Khải Nghiệp bàn bạc lén cho Ôn Nhu cùng Ôn Hinh thêm hai vạn lượng làm của hồi môn, ngày hôm qua đã cho, xem như đưa với tư cách là tiểu cô.
Nói thật, thêm trang mà được tính bằng đơn vị vạn lượng, ở kinh thành cũng rất hiếm thấy!
Hoàng thất gả công chúa thì mới xuất hiện.
Sau đó đến lượt Ôn gia nhị phòng là Đàm thị cho của hồi môn, mấy năm nay nếu không có Ôn Noãn thì cuộc sống của chỉ thứ hai này cũng sẽ không tốt đến như vậy.
Nhưng hiệu thuốc bắc ở địa phương nhỏ kia cho dù buôn bán rất tốt thì bạc kiếm được cũng có hạn.
Thế nhưng Đàm thị vẫn rất hào phòng, cho mỗi người ba vạn lượng bạc cùng một ít đồ nữ trang.
Của hồi môn của hai tỷ muội cộng lại cũng được mười vạn lượng bạc.
Nếu không phải Ôn Thiến cùng Ôn Linh cũng đã đến tuổi lấy chồng, không thì Đàm thị cũng sẽ cho nhiều hơn một chút.