Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1698 - Chương 1705: Quá Khó

Chương 1705: Quá Khó Chương 1705: Quá KhóChương 1705: Quá Khó

Lâm Đình Hiên cùng Ninh Hoài Kiệt lộ ra nụ cười khổ, sớm biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy!

Lúc trước đã nói qua, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Chuẩn bị nhiều bao lì xì một chút.

Ninh Hoài Kiệt lập tức nói: "Bao lì xì, bao lì xì thiên trường địa cửu. Đưa! Bát công chúa, Tuệ An quận chúa, mong rằng giơ cao đánh khẽ, mau mở cửa đi!"

Lâm Đình Hiên cũng nói theo: "Bao lì xì thiên trường địa cửu đã chuẩn bị tốt! Bát công chúa, Tuệ An quận chúa, mau mở cửa đi!"

Bát công chúa đắc ý nói: "Ai nói lân này là thu bao lì xì?! Hôm nay bao lì xì thiên trường địa cửu chúng ta đã nhận. Chúng ta là người không có ý tưởng mới như vậy sao?"

Trong phòng đám người Lương Tử Vận, Ngô Tịnh Mỹ cũng sôi nổi nhắc nhở nói: "Đúng vậy, lần này không thu bao lì xì! Bao lì xì vô dụng! Lần này nói thành ý, nói nhiệt tình!"

"Tân lang muốn ôm nương tử về nhà, cần phải lấy ra được một chút thành ý! Lấy ra sự thật lòng, không phải chỉ dùng bao lì xì là có thể tống cổ được chúng tai"...

Ôn Noãn: "Chúng ta muốn nhìn thấy sự thật lòng thì mới mở cửa! Bao lì xì thì vẫn muốn, nhưng sự thật lòng cũng không thể thiếu!"

Đương nhiên bao lì xì thì vẫn muốn! Tất cả đều không thể thiếu! Ôn Noãn nghĩ thầm.

Hai người Lâm Đình Hiên cùng Ninh Hoài Kiệt nghe vậy, nhìn thoáng qua nhau, đều thấy dáng vẻ căng da đầu của đối phương!

Cửa thứ nhất cho bao lì xì còn dễ!

Lấy ra thật tình cùng thành ý?

Thật tình này biểu đạt như thế nào?

Còn có như thế nào mới tính là có thành ý?

Lâm Đình Hiên nhìn về phía Lưu Khải.

Ninh Hoài Kiệt cũng nhìn về phía Lưu Khải.

Ánh mắt hai người đều trần trụi viết: Huynh đệ giúp đỡ đi!

Lưu Khải: "..."

Là bọn họ cưới vợ, hay là mình cưới vợ thế?!

Người trong phòng dường như đã đoán được ý tưởng của hai người, lúc này truyền ra giọng nói của Ôn Noãn: "Tự mình nghĩ biện pháp biểu đạt thật tình thành ý, không thể làm theo lời người khác nói! Còn có không thể sao chép của tân lang quan còn lại! Ý tứ là hai người phải làm khác nhaul"

Ninh Hoài Kiệt: ”...'

Lâm Đình Hiên: "..."

Lưu Khải nhún vai, một dáng vẻ thương mà không giúp gì được!

"Tướng quân, Ninh công tử, lúc này ta cũng không giúp được các ngươi!"

Những người khác đồng tình nhìn hai vị tân lang một cái, trong lòng nghĩ: Các cô nương của An Quốc Công phủ thật sự quá khó cưới!

Cửa thứ nhất khảo nghiệm phân lượng của tân nương ở trong lòng tân lang.

Cửa thứ hai khảo nghiệm thành ý tân lang cưới tân nương, còn không thể cho bạc. Không đúng, bạc thì vẫn có thể cho, thật tình cùng thật lòng cũng vẫn phải biểu đạt!

Làm tân lang quá khó khăn!

Kế tiếp cũng không biết còn có mấy ải, cũng không biết là cái gì?

Thật ra những người này không biết, ở thời hiện đại muốn cưới được vợ thì sẽ lại càng có nhiều thử thách hơn.

Những cái này đều không tính là cái gì.

Ninh Hoài Kiệt xoay người thấp giọng nói với huynh đệ đi theo tới đón dâu: "Các huynh đệ nhanh chóng giúp đỡ suy nghĩ. Ai có thể nghĩ được biện pháp, làm cửa này mở ra! Hôm nào Ninh mỗ ta mở tiệc ở Đào Nhiên Cư sẽ mời người ấy ăn đồ ăn dưỡng sinh!"

Mọi người nghe xong lời này ánh mắt sáng lên, sôi nổi bắt đầu nghĩ cách!

Lâm Đình Hiên cũng nhìn người mà hắn đưa đến một cái, thấp giọng nói: "Ai nghĩ được biện pháp, khi thành thân có thể nghỉ phép thêm hai ngày! Đã thành thân, khi nương tử sinh con có thể nghỉ thêm hai ngày!"

Nhiều người ở đây như vậy, chắc là có thể nghĩ đến một biện pháp tốt đẹp!

Cùng lắm thì, hắn cải tiến lại biện pháp mà mọi người nói một chút!

Như thế cũng không sao.

Người mà Lâm Đình Hiên mang đến đa số đều là huynh đệ trong quân doanh vào sinh ra tử.

Những người đó nghe xong, lập tức nói: "Tướng quân, ngài yên tâm, ta nhất định cố gắng hết sức suy nghĩ giúp ngài!"

Khi thành thân có thể nghỉ thêm hai ngày, tức là có thể ôm nương tử mới cưới được thêm hai ngày, có ai mà không muốn!

Cho dù đã thành thân, khi tức phu nhân sinh con có thể ở với con thêm hai ngày, cũng là rất tốt!

Vì thế đội ngũ hai nhà đón dâu bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Bình Luận (0)
Comment