Chương 172: Tìm Vị Trí Ngồi
Chương 172: Tìm Vị Trí NgồiChương 172: Tìm Vị Trí Ngồi
Nếu không thì có lẽ lần nào tổ chức đấu bán đấu giá, nhà đầu giá của bọn họ nhà cũng đều phải đấu giá tranh vẽ mất!
Ôn Ngọc còn chưa đi xa, nghe được lời nói của hai người bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên, càng thêm tự tin hơn.
Căằm lại khế nâng lên một chút đi vê hướng phòng đấu giá.
Ôn Gia Thụy lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng lưng của Chúc Trấn Hiên, may mắn Noãn nhi đã từ hôn với tên cặn bã giả văn hóa này!
Một trăm Chúc Trấn Hiên cũng không xứng với một Noãn nhi!
Ông là đàn ông, đương nhiên đã nhìn ra trong mắt Chúc Trấn Hiên đều là lòng yêu thích Ôn Ngọc, hai người quen thuộc như vậy, lại là hàng xóm ở trấn trên, có lẽ đã sớm vừa ý nhau từ lâu.
Loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, chê nghèo yêu giàu này, có gả tới cũng vô dụng!
Ngược lại Ôn Noãn không suy nghĩ quá nhiều, nàng căn bản không để hai người này vào mắt.
Ôn Noãn kéo ống tay áo của Ôn Gia Thụy: "Cha nhìn cái gì vậy?"
Ôn Gia Thụy khôi phục tinh thần trở lại: 'Không."
Hai người đi vào quầy tiếp khách.
Ôn Gia Thụy: "Tiên sinh, chúng tôi có một bức tranh muốn bán đấu giá."
Lão giả gật đầu, nghĩ thầm, xem ra vẫn có không ít người biết hôm nay Từ đại sư sẽ đến đây.
Ông ta lấy ra một tập văn bản: "Đây là văn bản thỏa thuận giữa hai bên bán đấu giá, ngươi xem một chút, không có ý kiến gì mới có thể bán đấu giá."
Ôn Gia Thụy nhận lấy, nghiêm túc nhìn xem.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, văn bản không dài, nàng liếc mắt một cái là có thể xem hết, trọng điểm là tất cả thương phẩm bán đấu giá ở nhà bán đấu giá bán đều phải nộp lên hai mươi phần trăm giá giao dịch làm phí bán đấu giá.
Ôn Gia Thụy xem hết, sau đó hỏi ý kiến của Ôn Noãn rồi ký tên.
Ôn Noãn lấy ra một bức tranh, ông lão bảo nhà đấu giá tùy ý mở ra, sau đó ông ta ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông ta cẩn thận mở toàn bộ bức tranh, ánh mặt lộ ra ý khen ngợi.
Ông ta nhanh chóng cầm lấy kính lúp đặt ở bên cạnh, khẽ run rẩy cầm kính lúp chậm rãi di chuyển xem xét từ trên xuống dưới một chút, ý khen ngợi trong đáy mắt càng nông đậm hơn.
Người trẻ tuổi bên cạnh kia cũng sáng rực mắt.
Hắn ta cảm thấy lời nói vừa rồi của hắn ta quá mức vẹn toàn, có lẽ Từ đại sư bị mù mới có thể xem trọng bức tranh vừa rồi!
Cái gì mà có chút hồn, so sánh với bức tranh này thì nó chính là quả rắm!
Phòng đấu giá chia làm phòng đấu giá cao cấp và phòng đấu giá bình thường.
Mấy loại vật phẩm sang quý như thi họa, đồ cổ, ngọc bích đều được đặt ở phòng đấu giá cao cấp, vật phẩm bình thường thì đều đặt ở phòng bán đấu giá bình thường.
Ôn Noãn lấy được hai tấm vé đi vào phòng đầu giá cao cấp từ trong tay ông lão kia. Hai người đi vào, lúc này hàng phía trước đã chật kín người.
Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy đi theo đám người đi đến hàng ghế riêng biệt ở phía sau, chọn một vị trí chính giữa không có người ngôi phía sau mọi người.
Hai người Ôn Ngọc và Chúc Trấn Hiên vẫn còn tìm vị trí.
Ôn Ngọc đã gỡ mũ có rèm xuống, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn thoáng qua tất cả người hơi có chút tuổi trong sân, nàng ta muốn xem thử người nào là Từ đại sư.
Cuối cùng nàng ta cảm thấy ông lão ngồi ở vị trí chính giữa nhất, có mấy phần đạo cốt tiên phong kia rất có thể là Từ đại sư.
"Trấn Hiên ca, chúng ta đến ngồi ở nơi đó đi." Dứt lời, nàng ta lập tức dẫn đầu đi qua đó.
Phía sau lừng ông lão đạo cốt tiên phong kia chỉ có một vị trí trống, Ôn Ngọc muốn ngồi phía sau ông ta.
Chúc Trấn Hiên đang định nói nơi đó không có chỗ trống, nhưng thấy Ôn Ngọc đã qua đó, hắn ta chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.
Ôn Ngọc ngồi xuống, nàng ta quay đầu lại liếc mắt quan sát một ông lão mặc áo đen ở phía sau, quần áo trên người ông ta đã giặc đến mức trắng bệch, vốn dĩ là màu đen đã sắp biến thành màu xám đậm, cổ tay áo cũng có bị mài mòn đôi chút, hoàn toàn không hợp với những người quần áo ngăn nắp ở bên cạnh.
Ôn Ngọc lập túc nói: 'Lão bá, ông cũng tới bán đấu giá à?"