Chương 173: Đồ Quỷ Nghèo
Chương 173: Đồ Quỷ NghèoChương 173: Đồ Quỷ Nghèo
Từ Đình Chi vẫn luôn lộ vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy thì ngước mắt nhìn nàng ta một cái: 'Không phải, đến xem."
Ôn Ngọc lộ ra ánh mắt quả nhiên là như vậy!
"Lão bá, ông không phải đến bán đấu giá thì có thể ra phía sau ngồi có được không? Đừng cản trở những người muốn bán đầu giá đồ vật như chúng tôi, đại ca của tôi còn không có vị trí ngồi đây này!"
Từ Đình Chi nghe vậy, gương mặt vẫn luôn nghiêm túc không có biểu cảm nào khác, nhìn không rõ là vui hay giận, ông đứng lên đi ra phía sau.
Ôn Ngọc chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một quỷ nghèo mà không biết thân biết phận chút nào cả."
Hai bên trái phải của Ôn Ngọc đều là người ăn mặc ngăn nắp, nàng ta không tiện bảo người ta nhường chỗ ngồi, quả hồng phải chọn quả mêm mà bóp, cho nên nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng Từ Đình Chi mặc quần áo cũ nát ở phía sau.
Từ Đình Chi nhìn thoáng qua Ôn Ngọc, cũng không để ý đến lời nói của nàng ta, trực tiếp đi ra phía sau.
Ôn Ngọc nhướng mày nhìn ông một cái: Xem như quỷ nghèo này biết thời thế.
Nàng ta quay đầu lại, vẫy tay gọi Chúc Trấn Hiên: "Trấn Hiên ca, huynh mau đến ngồi phía sau muội này."
"Được." Chúc Trấn Hiên đã đi tới, ngồi xuống phía sau nàng ta.
Vị trí phía trước Ôn Noãn không có ai ngồi cách một hàng ghế, chúc Trấn Hiên trùng hợp ngồi ở phía trước Ôn Noãn.
Từ Đình Chi đi ra phía sau, vừa lúc ngồi xuống ở vị trí phía sau, hơi nghiêng về bên phải so với vị trí của Ôn Noãn.
Ôn Noãn ngửi được một mùi thơm mực tím, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Từ Đình Chi thấy nàng xoay người lại, theo bản năng nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người giao nhau.
Từ Đình Chi nhìn thấy gương mặt của Ôn Noãn, gương mặt nghiêm túc thoáng ngẩn ngơ một chút.
Ôn Noãn lễ phép cười với ông, sau đó xoay người ngồi thẳng lưng.
Ánh mắt của Từ Đình Chi nhịn không được mà nhìn gáy của Ôn Noãn, cô nương này là nữ giả nam trang.
Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Từ Đình Chi, sau đó ông không để ý nữa.
Buổi đấu giá bắt đầu rồi, đầu tiên chính là bán đấu giá thư pháp và tranh vẽ, mọi người đều dồn hết mọi chú ý vào bán đấu giá thư pháp và tranh vẽ.
Những bức tranh mở đầu cho buổi bán đấu giá là đều không tệ, kỹ xảo thành thạo, làm người nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy rất đẹp, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Giá cả không cao, nhưng cũng không thấp, ba mươi đến năm mười lượng một bức tranh.
Ông lão tiên phong đạo cốt ngồi phía trước Ôn Ngọc mua nhiều nhất, hầu như bức tranh nào ông ta cũng đấu giá.
Rất nhanh đã đến bức tranh của Chúc Trấn Hiên, tranh của Chúc Trấn Hiên là tranh trúc báo bình an, trong tranh có trúc cũng có gà trống, kỹ thuật vẽ tranh thành thạo, cây trúc vẽ khá tốt, ít nhất là vẽ ra được một phần vẻ đẹp của cây trúc, còn gà trống thì có hình nhưng không có hồn.
Cuối cùng được mua với giá một trăm lượng, đây đã là giá cao nhất lúc này.
"Trấn Hiên ca, huynh vẽ thật đẹp! Thế mà lại được đấu giá đến một trăm lượng bạc. Chắc chắn Từ đại sư sẽ xem trọng huynh." Ôn Ngọc quay đầu nói với vẻ mặt sùng bái. Nhìn sự sùng bái trong ánh mắt của Ôn Ngọc, được người mình thích ca ngợi, trong lòng Chúc Trấn Hiên giống như ăn mật, tâm trạng vô cùng tốt: "Cung bình thường thôi, đây là bức tranh nửa năm trước của huynh."
Nửa năm trước tập vẽ bức tranh này, một trăm lượng, cũng được! Không uổng công vì vẽ bức tranh này mà hắn ta chạy đi nhìn cây trúc mấy tháng.
"Trấn Hiên ca, nửa năm trước huynh đã vẽ ra bức tranh đẹp như vậy, chắc chắn hiện tại sẽ càng lợi hại hơn!"
Ôn Ngọc lớn tiếng nói, ông lão phía trước quay đầu lại nhìn hai người một cái.
Lúc này Chúc Trấn Hiên chỉ cười không nói chuyện, xem như cam chịu.
Thấy ông lão đạo cốt tiên phong kia quay đầu lại, trái tim hai người bọn họ như có bầy chim sẻ chui vào, nhảy nhót tung tăng!
Lúc này bức tranh của Ôn Ngọc cũng được lấy ra bán đấu giá, nàng ta vội vàng ngồi ngay thẳng.
Ông lão cũng ngồi thẳng.
Bức tranh của Ôn Ngọc vừa được mở ra, mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiếng ca ngợi vang lên không ngứớt: 'Bức vẽ đẹp!"