Chương 1727: Không Đồng Ý Từ Hôn
Chương 1727: Không Đồng Ý Từ HônChương 1727: Không Đồng Ý Từ Hôn
Tất nhiên hiện tại tiểu Bát không cần gả đi, Thất hoàng tử cảm thấy nam nhân của Lan Lăng quốc thật ngu ngốc muốn chết!
Nam tử thế gian ai mà không tam thê tứ thiếp, Lan Lăng quốc thế mà chỉ một vợ một chồng?
Ngay cả quốc vương cũng vậy!
Chậc chậc.
Treo cổ trên một thân cây, thật sự không vui gil
Quá thiệt thòi!
Bát công chúa sải bước đi vào: "An công tử! Ai cho huynh từ hôn?"
An Bố Nhĩ nghe thấy thanh âm quen thuộc, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Bát công chúa.
Đầu hắn có chút đau, nên có chút nghe không hiểu ý của Bát công chúa.
Hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Bát công chúa, liền nói: "Bát công chúa, ta từ hôn! Nàng không cần phải rời khỏi Nạp Lan quốc để đến Lan Lăng quốc có hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, sống ở nơi mà nàng không quen sẽ cảm thấy rất đau lòng! Bát công chúa đã được nuông chiều từ nhỏ, giống như một đóa hoa mới chớm nở mềm mại ướt át, ta không đành lòng để nàng bị gió cát phá hủy, cho nên cuộc hôn nhân của hai chúng ta xem như đã từ bỏ! Ta tự ý từ hôn nên ta sẽ nhận tội với Bát công chúal"
Nói xong An Bố Nhĩ còn đứng dậy muốn hành lễ xin lỗi với Bát công chúa, chỉ là hắn đã say nên không đứng vững, chân loạng choạng vào nhau suýt chút nữa đã té ngã.
Bát công chúa vội đỡ hắn: "Ai cho huynh từ hôn! Bổn công chúa không từ hôn!"
Nửa người An Bố Nhĩ dựa vào trên người Bát công chúa, hắn nghi ngờ mình đã nghe nhầm nên cố gắng đứng thẳng thân thể, nhưng mà thân thể vẫn hơi nghiêng ngã: "Bát công chúa, nàng vừa nói gì?"
Dù sao nam nữ cũng có khác biệt, Bát công chúa cũng không quá quen nên buông hắn ra, nàng lùi về phía sau hai bước: "Ta nói, ta không từ hôn nữa! Huynh muốn vứt bỏ ta sao?"
An Bố Nhĩ nghe vậy thì dùng sức lắc đầu: "Không phải! Ta làm sao có thể vứt bỏ Bát công chúa? Chẳng phải Bát công chúa không nỡ...'
Bát công chúa cắt ngang lời hắn: "Đúng là ta thật sự không nỡ rời xa Nạp Lan quốc, không nỡ rời xa người và vật ở nơi này, không nỡ cả mảnh đất này, tất cả mọi thứ ta đều không nỡ rời xa! Nhưng mà ta không nghĩ đến chuyện từ hôn! Ta vẫn còn muốn ga cho huynh!"
An Bố Nhĩ nghe xong lời này thì đầu cũng không còn đau, tim cũng không còn nhức, khuôn mặt hắn khó tin: "Thật sự sao? Bát công chúa không hối hận chứ? Ta cho nàng một cơ hội, nếu hiện tại nàng hối hận thì vẫn còn kịp! Nếu giờ phút này nàng vẫn đồng ý, thì cả đời này của nàng sẽ không có cơ hội để hối hận nữa đâu!"
Hắn là vua của một nước, hắn cũng có kiêu ngạo của chính mình!
Nạp Lan Cẩn Niên, Thất hoàng tử cùng hai vị thế tử đều nhìn Bát công chúa, cũng không nói lời khuyên gì để làm lung lay quyết định của nàng.
Bát công chúa đã trường thành, là cô nương mười tám tuổi, ở dân gian đã là nương của hai ba đứa nhỏ rồi!
Có rất nhiều nữ tử ở dân gian đã thành thân vào lúc mười ba tuổi.
Dù sao sinh con sớm một chút, nuôi vài năm là trong nhà đã có thêm nhiều người lao động.
Bát công chúa do dự trong lòng một chút, cuối cùng cũng kiên quyết nói: "Ta tất nhiên sẽ không hối hận với quyết định của mình! Nhưng mà Lan Lăng quốc thật sự rất xa, rất rất xa, ta xa xứ sẽ lẻ loi một mình, chỉ mong huynh là người đáng giá để ta gửi gắm cả đời! An Bố Nhĩ vui mừng đến mức ôm lấy Bát công chúa: "Cả đời này của ta sẽ không phụ lòng Bát công chúa, cũng sẽ là nơi để nàng nương tựa! Nàng có ta, tương lai sẽ còn có con cái của chúng ta, sẽ không còn là một mình nữal"
Bát công chúa bị hắn ôm, nàng đỏ mặt! Nàng vùng vẫy đẩy hắn ra: "Cả người toàn là rượu, hôi muốn chết!"
Đây là lời nói thật!
Tuy bản thân Bát công chúa cũng biết uống rượu, nhưng nàng không thích người có mùi rượu trên người!
An Bố Nhĩ vội che miệng mình lại rồi lui về sau vài bước: "Ta, sau này ta sẽ không uống rượu!"