Chương 1730: Chủ Tử Thật Tỉnh Mắt
Chương 1730: Chủ Tử Thật Tỉnh MắtChương 1730: Chủ Tử Thật Tỉnh Mắt
Ôn Noãn cùng Ôn Thuần tiễn ba nhà rời khỏi cửa thành, Ôn Noãn đã để cho Ôn Thuần trở về phủ trước, còn nàng ở bên ngoài thành tuần tra một chút, sau đó lại đi vào thành, tới một số cửa hàng bán trang sức và cửa hàng hải ngoại để xem có món gì thích hợp để mua làm của hồi môn tặng cho Bát công chúa không.
Nàng đã sớm chuẩn bị rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu có thứ gì phù hợp nàng vẫn sẽ đều sẽ mua thêm một chút.
Sau khi Ôn Noãn vào thành, nhìn thấy con phố kia náo nhiệt nàng cũng xuống xe ngựa dể đi dạo xung quanh.
Trên đường có rất nhiều người đi lại, mọi người đều trò chuyện vui vẻ.
Đôi khi Ôn Noãn có thể nghe thấy mọi người sôi nổi nói về chuyện hai vị cô nương ở phủ Quốc công xuất giá.
Còn nói về của hồi môn của các nàng ở tương lai mà có thể nhiều bằng một nửa như vậy thì cũng đã hài lòng.
Ôn Noãn nghe xong cũng chỉ khẽ cười.
Không ngờ đến bây giờ vẫn còn có dân chúng bàn về việc này, dù sao cũng đã qua được hai ngày.
Nữ tử ở kinh thành gả chồng, đều sẽ có rất nhiêu của hồi môn!
Ôn Noãn đi qua một quán trà, gần sát ở chỗ cửa sổ có tiếng nói truyền đến.
Cũng đang nói về chuyện hồi môn của Ôn Nhu và Ôn Hinh.
"Không ngờ phủ An Quốc công lại giàu có như thế! Hai nữ nhi xuất giá cùng lúc, cũng đều có được của hồi môn trải dài mười dặm! Bổng lộc của quan triều định nhiều như vậy sao?"
"Aiz, bổng lộc của một quốc công gia cũng không tính là nhiều! Người ta cũng không phải sống dựa vào bổng lộc! Mà người ta cũng có cửa hàng và thôn trang của riêng mình! Rau dưỡng sinh, Dưỡng Sinh lâu, Dưỡng Sinh đường, như vậy chẳng phải mỗi ngày đều có tiền đi vào sao!"
"Sai rồi, tiền kiếm được nhiều như vậy, nhưng mà phải lót đường ở ngoại thành, sửa chữa cửa hàng không phải cũng tốn bạc sao? Phủ An quốc công có thể giàu có là do...' Người trong quán trà nói đến đây đã đè thấp thanh âm xuống.
Ôn Noãn mơ hồ nghe được hai chữ quốc khố.
Sau đó truyền đến tiếng kinh hô: "Không thể nào?"
"Ta cũng không biết, ta chỉ đoán thôi!"
Ôn Noãn vô thức quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, sau đó nàng cũng đi qua quán trà.
Nàng cũng không nghĩ nhiều những chuyện này, quốc khố, có lẽ là nói đến thực ấp và đất phong của nàng!
Thực ấp và đất phong của nàng đều do quốc khố phát xuống.
Ôn Noãn đi vào tiệm sách.
Nàng cẩn thận chọn một ít sách, đủ thể loại, cũng đủ ngành nghê.
Còn mua rất nhiều tiểu thuyết và các loại du ký.
Sau đó để người ta đưa đến phủ An Quốc ông.
Ôn Noãn lại đi đến Trân Bảo các để xem có gì đẹp không.
Bên trong Trân Bảo các bán chính là kỳ trân dị bảo, mỗi tháng bọn họ đều có thuyền rời bến, đồng dạng, mỗi tháng đều có thuyền từ hải ngoại trở về.
Cho nên thường xuyên có những vật mới lạ.
Ngày mùng năm vào mỗi tháng, Trân Bảo các đều cho ra những món mới. Đây là cửa hàng của Nạp Lan Cẩn Niên.
Nhưng Ôn Noãn cũng rất ít khi đến.
Bởi vì có những đồ tốt gì Nạp Lan Cẩn Niên đều đưa cho nàng trước.
Ôn Noãn vừa đi vào Trân Bảo các, chưởng quầy của Trân Bảo các đã lập tức đến chào đón nàng trước: "Tuệ An quận chúa đến đây!"
Đây chính là nữ chủ nhân tương lail
Là người trong lòng được chủ tử yêu.
Chỉ cần là người của Nạp Lan Cẩn Niên, không ai không biết nàng!
Những người không biết đều lén nhìn trộm qua, để nhớ rõ, tránh cho sau này thất lễ với nử chủ nhân mà cũng không biết.
Chỉ có điều Tuệ An quận chúa là người rất tốt, bởi vì nàng rất đẹp!
"Chưởng quầy có món gì tốt không?"
"Có chứ, Trân Bảo các của chúng ta là nơi luôn có những đồ vật tốt! Mời Tuệ An quận chúa lên phòng ở lầu hai, tiểu nhân có thứ này rất tốt cho quận chúa xem."
Ôn Noãn gật đầu: "Làm phiền chưởng quầy!"
"Không dám!" Chưởng quầy cảm thán trong lòng, Tuệ An quận chúa không chỉ có dung mạo khuynh thành, mà thanh âm còn rất dễ nghe, quả thật còn dễ nghe hơn cả thanh âm của chim sơn cal
Chưa hết, tính tình còn rất tốt, có rất nhiêu quý nữ đi vào cửa hàng thì dáng vẻ cực kỳ phách lối, cao cao tại thượng.
Chủ tử đúng là thật tinh mắt.
Mỗi lần Ôn Noãn đến nơi này, chưởng quầy đều nói thầm câu này trong lòng!