Chương 1748: Là Một Cơ Hội Tốt
Chương 1748: Là Một Cơ Hội TốtChương 1748: Là Một Cơ Hội Tốt
Sau khi đoàn người vào phủ đệ mà An Bố Nhĩ mua, một bóng người từ nơi xa lặng lẽ rời đi.
Bóng người kia đi vào một khách điếm, gõ cửa phòng thượng hạng: "Chủ tử, nô tài đã trở lại."
"Vào đi!"
Bóng người đi vào.
"Chủ tử, đoàn người Cẩn Vương cùng Tuệ An quận chúa lại không ở trạm dịch. Hôm qua nô tài đã tìm hiểu qua phủ đệ kia, là do Lan Lăng quốc quốc vương mua. Nghĩ đến phủ đệ mà đêm nay bọn họ ở chắc hẳn cũng do Lan Lăng quốc quốc vương mua. Bởi vì nô tài thấy người gác cổng hành lễ với hắn, hắn tiếp đón mọi người đi vào."
"Đã biết, lui ra đi! Tiếp tục lưu ý mọi việc của bọn họ."
"Dạt"
Sau khi người nọ rời đi, ngón tay của Đế Quân Hiền gõ nhẹ mặt bàn.
Hắn còn tưởng rằng cả chặng đường Bát công chúa xuất giá, sẽ ở tại trạm dịch.
Hắn âm thầm theo một đường, đã tính toán tốt, tính toán sẽ cướp đi Tuệ An quận chúa ở một cái trạm dịch, sau đó đưa nàng ve Bắc Minh quốc.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới An Bố Nhĩ sẽ mua phủ đệ ở Nạp Lan quốc, đội ngũ đón dâu cứ thế ở bên trong phủ đệ mà hắn mua.
Các trạm dịch của Nạp Lan quốc hắn đều biết nên có thể bố cục dễ dàng.
Nhưng mà phủ đệ mà An Bố Nhĩ mua ở đâu thì hắn lại không biết.
Cuối cùng là chỉ mua hai cái phủ đệ này, hay là deu mua khi đi ngang qua các châu phủ hoặc là huyện thành?
Nếu mà cả một chặng đường quay về đều có phủ đệ hắn mua, đồng thời đều ở tại phủ đệ mà hắn mua, vậy người của hắn sẽ không thể sắp xếp được.
Có chút phiền toái!
Nhưng mà lúc này đây, hắn nhất định phải dựa vào việc trên đường Tuệ An quận chúa đưa Bát công chúa xuất giá mà đoạt nàng về Bắc Minh quốc.
May mắn là một đường này rất dài, bọn họ còn phải đi qua biên cảnh Bắc Minh quốc.
Luôn có cơ hội!
Hắn nhất định phải đoạt được Tuệ An quận chúa trước khi hai người thành thân!
Lần này đưa Bát công chúa xuất giá, chính là một cơ hội tốt nhất.
Đoàn người Ôn Noãn lại ở lại phủ đệ mà An Bố Nhĩ mua, lần này phủ đệ cũng được bố trí treo đèn lồng màu đỏ, có vẻ rất vui mừng, nhưng mà không long trọng như cái phủ đệ trước.
Đêm nay, bởi vì mọi người lên đường đều mệt mỏi, vẫn là ăn cơm xong, thì từng người về phòng của mình nghỉ ngơi, ngày hôm sau, trời chưa sáng đã phải xuất phát lên đường.
Bởi vì ban ngày Ôn Noãn ngủ có chút nhiều, cho nên hiện tại không hề buồn ngủ, nàng cùng Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở trước cửa sổ chơi cờ.
Bát công chúa cũng ngủ no ở trong xe ngựa rồi, lại xấu hổ khi mắt to trừng mắt nhỏ với An Bố Nhĩ ở trong phòng, nên lấy cớ chạy tới tìm Ôn Noãn chơi sau đó chạy đi.
Không nghĩ tới Nạp Lan Cẩn Niên cũng ở trong phòng Ôn Noãn, hơn nữa hai người đang chơi cờ.
"Sao mọi người lại chơi cờ thế? Không nhàm chán à? Ở trong xe ngựa chơi chưa đủ sao?"
Ôn Noãn nhìn nàng một cái: "Trong xe ngựa không chơi, Bát công chúa có việc sao?" "Không có, ta chỉ là có chút nhàm chán, muốn nói chuyện với cô một chút."
“Từ từ, sẽ nhanh thôi."
Bát công chúa ngồi xuống, nhìn thoáng qua: Hai người hạ cờ đều rất nhanh, quân đen cùng quân trắng trên bàn cờ gió nổi mây phun, thay đổi trong nháy mắt, làm người xem hoa cả mắt.
Bởi vì Bát công chúa tới, nên Ôn Noãn muốn tốc chiến tốc thắng, cuối cùng không cẩn thận bị Nạp Lan Cẩn Niên ăn mất một con, thế là thua.
Đêm nay đã thua ba trận, một ván cũng không thắng!
Ôn Noãn có chút không cam lòng, cắn môi, trừng mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái.
"Có bạn trai nhà ai như vậy không! Không được!" Nhỏ giọng mắng hắn một câu.
Nạp Lan Cẩn Niên cong môi cười.
Ôn Noãn nhìn về phía Bát công chúa, lại phát hiện Bát công chúa đang ngủ gà ngủ gật.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc bả vai nàng: "Bát công chúa."
Bát công chúa lập tức tỉnh táo: "Chơi xong rồi?"
Với những môn như cờ nghệ này, Bát công chúa chỉ nhìn trong chốc lát là ngủ gà ngủ gật.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa thong thả ung dung thu dọn quân cờ vừa nói: "Met mỏi thì trở vê ngủ đi, Thập Thất hoàng thẩm còn phải ngủ! An Bố Nhĩ, còn không mang theo nương tử của ngươi trở vê phòng?"
"Được!"
Vừa lúc An Bố Nhĩ đi đến ngoài cửa, nghe vậy thì nhanh chóng tiến vào, đỡ Bát công chúa: "Bát công chúa, chúng ta về phòng ngủ đi! Đừng quấy rầy Tuệ An quận chúa!"
Bát công chúa: ”...'
Cho nên, nàng đến đây chỉ để ngủ gật một lúc, sau đó lại phải rời đi rồi sao?