Chương 1749: Cuối Cùng Cũng Không Nhin Được
Chương 1749: Cuối Cùng Cũng Không Nhin ĐượcChương 1749: Cuối Cùng Cũng Không Nhin Được
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bát công chúa, không nhịn được bật cười.
Sau khi hai người rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên thu dọn xong quân cờ, đứng lên: "Muội cũng đi ngủ sớm một chút."
Ôn Noãn gật đầu: "U đã biết."
Nạp Lan Cẩn Niên đang muốn rời đi, Tiểu Hắc bay vào từ cửa sổ, lượn vòng vòng quanh hai người một vòng.
Ôn Noãn vươn tay, Tiểu Hắc lập tức dừng ở trên lòng bàn tay Ôn Noãn.
"Tiểu Hắc, là ai bảo ngươi đưa tin tức tới?" Ôn Noãn cười hỏi.
Không có từ điển ở bên người, Tiểu Hắc chỉ có thể mở cánh ra, cúi đầu dùng mỏ ưng nhọn gõ vài cái lên tờ giấy ở dưới nách nó, sau đó ghét bỏ nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái, dường như đang nói: Còn không hiểu sao, nhanh chóng nhìn giúp tiểu tỷ tỷ xem là ai đưa tin tức tới?!
Nhận thấy được ánh mắt khinh bỉ của chim ưng, Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng liếc mắt nhìn nó một cái, Tiểu Hắc lập tức rụt đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên vươn tay cởi tờ giấy xuống, mở ra rồi nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho Ôn Noãn.
Tin tức này là Trần Hoan đưa đến đây, lần này Trần Hoan cùng Trần Hỉ đều không đi cùng, Ôn Noãn bảo các nàng ở lại kinh thành.
Dù sao thì nàng cũng phải rời đi mấy tháng, ngoại thành đang xây dựng thêm, các vấn đề về đường cái, vấn đề về các cửa hàng, rất nhiều chuyện đều cần người xử lý.
Trên tờ giấy viết chính là Nam bà bà đã chọn được ngày cứu tôn tử của bà ấy, chính là ngày hai mươi tháng sáu, khi đó, chắc là Ôn Noãn cũng đã có thể chạy về.
Tờ giấy còn viết Ôn Thuần muốn cầu hôn Lương Tử Vận, Ngô thị hỏi Ôn Noãn có được không, Lương gia có thể đồng ý hay không?
Dù sao thì hai nhà có quan hệ rất tốt, nên Ngô thị lo lắng muốn nàng đi thăm dò một chút, nếu người Lương gia không có ý này, về sau người hai nhà ở chung sẽ có chút xấu hổ, đặc biệt là hai đứa nhỏ.
Ôn Noãn nhìn đến cái này thì cười: "Cuối cùng Đại ca cũng không nhịn được mà nói ra rồi!"
Lúc trước khi chép sách cho Bát công chúa, chỉ cần Lương Tử Vận đến đây, Ôn Thuần có rảnh là sẽ đến cùng nhau chép sách.
Nhưng mà Ôn Thuần chính là một người có tính tình trầm lặng, đến lời nói cũng không dám nói nhiều với Lương Tử Vận.
Ôn Noãn nhìn thấy đại ca của mình như thế thì rất sốt ruột, cứ như vậy thì bao giờ mới cưới được vợ?!
Cho nên mỗi lần Lương Tử Vận ăn xong cơm chiều rồi rời đi, Ôn Noãn đều lấy lý do thời gian quá muộn mà bảo Ôn Thuần đưa nàng về nhà.
Sau đó còn vẽ một bức tranh sơn dầu mèo Ba Tư, bảo Ôn Thuần đưa cho Lương Tử Vận giúp nàng.
Ôn Thuần cũng không ngu, thấy trong mắt Lương Tử Vận có vẻ vui mừng, bởi vậy biết Lương Tử Vận thích mèo, đi khắp nơi tìm người mua một con mèo Ba Tư tuyết trắng đưa cho Lương Tử Vận.
Hai người thường xuyên qua lại, cuối cùng cũng có chút tiến triển!
Hiện tại Ôn Thuần lập tức phải trở về nhận chức, cho nên hắn không nhịn được mà nói với Ngô thị, vì vậy Ngô thị mới hỏi ý kiến Ôn Noãn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Ngu ngốc!"
Còn có Ôn Hậu! Cũng là ngu ngốc!
Nếu mà hai huynh đệ này không thành thân, chặn đường hắn cưới nha đầu thì hắn sẽ băm bọn họ ra cho cá ăn!
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái.
Nạp Lan Cẩn Niên lập tức thay đổi sắc mặt, lấy lòng nói: "Hai người cũng coi như là trai tài gái sắc, bách niên hảo hợp, ta bảo hoàng huynh tứ hôn cho bọn họ, lại thuận tiện bảo Khâm Thiên Giám chọn một ngày hoàng đạo cho bọn họ, để hoàng huynh cho Ôn Thuần một kỳ nghỉ, cho hắn thành thân xong thì mới đi nhận chức nhé?"
"Được!" Ôn Noãn lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết thư cho Lưu thị, nên thuận miệng lên tiếng.