Chương 1750: Tứ Hôn
Chương 1750: Tứ HônChương 1750: Tứ Hôn
"Vậy ta đi viết thư."
"Ừm." Ôn Noãn thuận miệng đáp một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên bước ra ngoài, trở lại phòng mình, viết thư cho hoàng thượng.
Ôn Noãn phản ứng chậm một nhịp, tại sao hắn không trực tiếp viết thư ở đây?
Suy nghĩ này cũng chỉ thoảng qua, nàng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục viết.
Ôn Noãn làm khô bức thư, Nạp Lan Cẩn Niên cũng đã đến.
"Nhanh như vậy đã viết xong rồi sao? Để ta xem một chút." Ôn Noãn đưa tay về phía hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa tờ giấy trong tay cho nàng.
Ôn Noãn nhìn lướt qua, chỉ là bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, xin hoàng thượng cho Ôn Thuần ngày nghỉ để thành thân. Nàng cuộn tờ giấy viết thư và những gì mình viết lại với nhau, định cột vào dưới cánh Tiểu Hắc, để nó gửi về.
"Để ta làm! Muội đi rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ sớm một chút." Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy tờ giấy viết thư trong tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn gật đầu, đi thu dọn bút mực.
Nạp Lan Cẩn Niên đã đi được vài bước, đưa lưng về phía Ôn Noãn không dấu vết thả thêm một tờ giấy, cuộn lại với nhau, buộc vào dưới cánh Tiểu Hắc, sờ đầu nó, để nó bay đi.
Bọn họ mới đi hai ngày, đã đi mấy trăm dặm, Tiểu Hắc bay trở về cũng không bao lâu, ngày mai hoàng huynh có thể quyết định chuyện này!
Ngày hôm sau, Lâm Đình Hiên đã đưa tin tức đến chỗ hoàng thượng và phủ An quốc công trước khi lâm triều.
Sau khi hoàng thượng hạ triều, trực tiếp giữ Lương Hoán Chương ở lại.
Ngự Thư Phòng.
Hoàng thượng cười nói: "Ái khanh, ngươi cảm thấy trưởng tử Ôn Thuần của An quốc công như thế nào?"
Lương Hoán Chương nghe vậy cho rằng hoàng thượng muốn sắp xếp để gọi Ôn Thuần về kinh thành, lập tức nói: "Ôn đại nhân đương nhiên là không tệ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm việc rất khéo léo. Dân chúng Tín Dương thành có thể dàn xếp ổn thỏa nhanh như vậy, không thể không kể đến công lao của hắn! Đợi một thời gian nữa, hắn nhất định là trụ cột của Nạp Lan quốc!"
Đây là lời nói thật lòng!
Lương Hoán Chương rất tán thưởng Ôn Thuần, tuổi còn trẻ nhưng đã thành thục ổn trọng. Nếu không phải nữ nhi của mình đã từ hôn, lại lớn tuổi hơn Ôn Thuần thì ông ấy cũng muốn gả con gái của mình cho hắn!
Hoàng thượng nghe vậy cười nói: "Ha ha, Lương ái khanh cảm thấy Ôn Thuần không tệ là được! Nghe nói trưởng nữ của Lương ái khanh vẫn chưa thành thân nhỉ? Vừa lúc Ôn Thuần cũng đã đến tuổi cưới vợ, trẫm ban hôn cho hai người được không?”
Lương Hoán Chương sững sờ tại chỗ.
Ông ấy không ngờ hoàng thượng hỏi về Ôn Thuần, là muốn làm mail
Tuy rằng trong lòng ông ấy cảm thấy ban hôn đương nhiên là chuyện rất tốt!
Nhưng bây giờ Ôn Thuần là trưởng tử của An quốc công, hắn lại là Trạng Nguyên, tuổi còn trẻ như vậy đã quản lý hai cái huyện, coi như là một nửa tri phủ. Nhìn toàn bộ kinh thành, thiếu niên có tiên đồ nhất không phải hắn thì làm gì còn ai khác! Nhưng hiện tại dòng dõi hai nhà đã không còn giống nhau từ lâu, nữ nhi của mình lại từng bị hủy hôn, xem như là trèo caol
Việc này, ông ấy thật sự chỉ dám nghĩ, chứ không dám đáp lại.
Lương Hoán Chương chắp tay nói: "Hoàng thượng, thành thật mà nói, Ôn Thuần đại nhân là một nhân tài xuất chúng, nói là rể hiền cũng không có gì quá đáng. Trong kinh thành có biết bao nhiêu người đã phái bà mai tới cửa, phủ An Quốc Công cũng không hé răng nửa lời. Vi thần rất muốn đồng ý, nhưng nữ nhi của thần đã từng hủy hôn, lại lớn hơn Ôn Thuần ba tuổi, vi thần thật sự không dám nghĩ tới chuyện này. Ôn đại nhân có thể có lựa chọn tốt hơn."
Tuệ An quận chúa đã cứu mạng phu nhân của mình, còn làm cho phu nhân của mình sinh được nhi tử. Nàng có ơn lớn đối với gia đình mình. Ông ấy biết nữ nhi của mình ở trong mắt mình là tốt nhất, cưới ai cũng là xứng, nhưng ở trong mắt người khác thì lại không giống vậy.
Cho nên ông ấy không thể lấy oán trả ơn!
Hoàng thượng cười nói: "Ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ôn tiểu ái khanh quý mến lệnh ái đã lâu, muốn trâm ban hôn. Nếu ngươi đồng ý, trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn được không?"
Tất nhiên Ôn Thuần không dám nói như vậy với hoàng thượng, là hoàng thượng đọc thư của Nạp Lan Cẩn Niên nên đã hỏi hắn.