Chương 1759: Cuối Cùng Cũng Tới
Chương 1759: Cuối Cùng Cũng TớiChương 1759: Cuối Cùng Cũng Tới
Tuy rằng Nạp Lan Cẩn Niên đã tới nơi này, nhưng mà hắn là người dù trời có mưa thì cũng lên đường.
Ngoài lúc đánh giặc, nếu không hắn cũng sẽ không cố tình đi chú ý khí hậu một chỗ.
Ôn Noãn nhìn về phía An Bố NHĩ.
An Bố Nhĩ cũng lắc đầu: "Hôm nay trời muốn mưa, ai có thể đoán trước nó sẽ mưa như thế nào!"
Bát công chúa: "Thời tiết này chính là mưa xuân, mưa xuân đều là dày đặc, vừa mới bắt đầu đường sẽ không quá lầy lội, hơn nữa không phải còn chưa mưa sao? Hiện tại chúng ta xuất phát, trời mưa thì lên đường suốt đêm là được!"
An Bố Nhĩ nhíu mày: "Chính là thân thể của nàng”.
"Thân thể của ta rất tốt, mỗi ngày Noãn Noãn đều xem mạch, cũng nói rất tốt, thai tượng rất ổn, lại nói suốt đêm lên đường, ta cũng có thể ngủ ở trong xe ngựa. Nếu không mưa rơi suốt mấy ngày, khiến cho đường lầy lội, vậy chúng ta phải chờ tới khi nào mới rời đi được đây?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Vậy thì lên đường suốt đêm đi!"
Nơi này là mảnh đất của Bắc Minh quốc, ở lại đây thời gian dài cũng không an toàn.
An Bố Nhĩ nhìn về phía Ôn Noãn: "Suốt đêm lên đường có sợ không?"
Ôn Noãn thành thật nói: "Có ta ở đây, không sợ."
An Bố Nhĩ: "Vậy thì lên đường đi!"
Vì thế đoàn người lại xuất phát lần nữa.
May mắn mưa vẫn luôn không rơi, đến giữa trưa, quả nhiên bọn họ tới Hướng Lĩnh.
Đi qua Hướng Lĩnh, tốc độ xe ngựa càng thêm chậm.
Sáng sớm An Bố Nhĩ đã phái người đi dò đường, nhìn xem phía trước có sơn tặc mai phục hay không.
Người về hồi báo nói không có.
Đến khi chạng vạng, nước mưa ấp ủ một ngày cuối cùng cũng rơi xuống, làm việc lên đường càng thêm khó khăn.
Đoàn người mới đi được hơn một nửa, nếu lên đường suốt đêm thì đến hừng đông là có thể ra khỏi Hướng Lĩnh.
Thị vệ bên cạnh An Bố Nhĩ chạy đến xe ngựa của Ôn Noãn cung kính nói: "Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa, quốc vương chúng ta hỏi, trời mưa rồi, có muốn tìm một chỗ để tránh mưa đã, sau đó mới lại tiếp tục lên đường hay không?”
Nạp Lan Cẩn Niên vén mành xe ngựa lên, nhìn thoáng qua bốn phía: "Không được, tiếp tục lên đường! Bảo mọi người trực tiếp ăn chút lương khô, nếu mà mưa lại lớn hơn một chút, thì lại tìm nơi trốn mưa sau."
"Da
Hướng Lĩnh, nơi nào đó trên núi.
Đế Quân Hiền mang theo một ngàn người, mai phục tại nơi này.
"Chủ tử, trời mưa, bọn họ có thể đi tránh mưa tại chỗ nào đó không?"
Đế Quân Hiền: "Quanh đây có những nơi nào có thể tránh mưa?"
"Cách đây một dặm có một tòa miếu bỏ hoang."
"Phái người đi nơi đó chờ, nếu mà phát hiện bọn họ ở trong miếu tránh mưa thì nhanh chóng tới báo!" Mưa nhỏ vậy, Đế Quân Hiền lại cảm thấy bọn họ sẽ tiếp tục lên đường.
Dù sao thì dừng lại ở trong núi vào ban đêm cũng không an toàn.
Nhưng mà Bát công chúa có hỉ, cũng có thể là sẽ dừng lại, dù sao thì ngày mưa đường núi trơn trượt, cho nên hắn chỉ phái một người qua bên kia canh gác.
"Dạ!" Hộ vệ nhanh chóng chọn một người đi mai phục.
May mắn mưa này chỉ mưa rả rích một thời gian, sau nửa canh giờ thì ngừng lại!
Lúc này trời đã tối rồi, Nạp Lan Cẩn Niên hạ lệnh cho mọi người dừng lại, nghỉ ngơi một chút, thay quần áo khô mát, ăn một chút gì đó rồi lại tiếp tục lên đường.
An Bố Nhĩ lại phái người đi phía trước dò đường.
Chỉ là người mà Đế Quân Hiền mang đến đều là ám vệ hắn bồi dưỡng ra có thân thủ rất tốt, vô cùng giỏi về việc che giấu hành tung, trời lại tối, nên cũng không hề phát hiện có cái gì dị thường.
Đoàn người rất nhanh đã chỉnh đốn tốt rồi lại tiếp tục xuất phát.
Sau nửa canh giờ, Đế Quân Hiền tránh ở trên một cây đại thụ, xa xa đã thấy đội ngũ cầm đuốc đi tới.
Rất tốt, cuối cùng cũng tới rồi! Hắn đã dâm mưa chờ ở nơi này mấy canh giờ rồi!
Đế Quân Hiền nhẹ nhàng búng tay một cái.
Đường núi khó đi, mưa xuân rơi xuống từng hạt tí tách tí tách, con đường trở nên trơn trượt, thời tiết cũng lạnh đi vài phần.
"Nơi này có vũng nước, mọi người cẩn thận tránh đi!" Lưu Khải thường thường lớn tiếng dặn dò các hộ vệ chú ý đường đi.