Chuong 1760: C6 Son Tac
Chuong 1760: C6 Son TacChuong 1760: C6 Son Tac
Trong xe ngựa có dạ minh châu chiếu sáng, sẽ không quá mờ, Nạp Lan Cẩn Niên đang đọc sách.
Ôn Noãn đang vế tranh.
Giờ phút này nàng đang vẽ một bức mưa vui đêm xuân.
Lên đường rất nhàm chán, Ôn Noãn đều vẽ tranh, vẽ lại toàn bộ những hình ảnh đẹp nhất trong cả quá trình Bát công chúa xuất giá, mỗi một cảnh chia làm hai bức, một bức để lại cho Bát công chúa, coi như giữ lại làm kỉ niệm.
Một bức khác khi trở về thì cầm về cho Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, Thục phi nương nương nhìn xem, sau đó thì bản thân nàng sẽ cất giữ.
Có lẽ là ánh sáng dạ minh châu nhu hoà trong xe ngựa khiến cho người ta có cảm giác quá ấm áp, khí lạnh cũng không nhịn được chui vào, sợi tóc Ôn Noãn phất quá chóp mũi, nàng không kiềm chế được mà hắt xì một cái.
Nạp Lan Cẩn Niên buông sách vở, cầm lấy một cái áo choàng phủ thêm cho Ôn Noãn.
"Ta không lạnh, chỉ là cái mũi ngứa."
"Khoác đi, càng về đêm sẽ càng lạnh, đừng để bị cảm lạnh." Nạp Lan Cẩn Niên buông mành, chặn đi khí lạnh bên ngoài.
"Được rồi!"
"Đừng vẽ lâu, chú ý đôi mắt."
"Ừ, sắp xong rồi!"
Ôn Noãn đang đề câu thơ ở phía trên, đúng là câu thơ nổi tiếng é mưa đêm xuân) của Đỗ Phủ.
Đề xong câu thơ này thì coi như bức họa đã xong!
Lúc này một mũi tên nhọn thừa dịp bóng đêm phá không mà lao tới!
Lâm Phong nhận thấy được có nguy hiểm, nhanh chóng vung roi dài lên, mũi tên nhọn cứ thế bay về phía con ngựal
Con ngựa bị sợ hãi, hai vó ngựa giơ cao lên, xe ngựa xóc nảy một chút.
May mắn Ôn Noãn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lấy bút ra, nếu không thì một bức họa đang đẹp lại bị huỷ hoại!
"Có sơn tặc!" Lúc này bên ngoài không biết ai hô lên một tiếng.
Sau đó rất nhiêu âm thanh vang lên.
"Chú ý mũi tên!"
"Chú ý tảng đá!"
Ôn Noãn buông bút trong tay xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên vén mành xe ngựa lên nhìn về phía bên ngoài. Chỉ thấy từng bóng đen nhanh chóng chạy xuống!
Số lượng còn không ít!
"Muội chờ ở trong xe ngựa, ta đi ra ngoài nhìn xem." Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy nhuyễn kiếm đang đặt ở bên cạnh, lắc mình một cái lập tức đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Nạp Lan Cẩn Niên còn nói với Lâm Phong: "Bảo vệ Tuệ An quận chúa!"
Ôn Noãn: "..." Không phải, có phải hắn nói sai rôi phải không?
Vì sao nàng phải chờ ở trong xe ngựa?
Vì sao nàng cần phải có người bảo vệ?
Coi nàng thành con gà yếu ớt à?
Ôn Noãn đang muốn đi ra ngoài, lại ngẫm nghĩ vẫn nên chờ ở trong xe ngựa thì hơn.
Nàng cầm lấy cung bạc đang đặt ở bên cạnh, xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa nhỏ, kéo cung bắn tên ——
Một mũi tên xuyên qua yết hầu!
Mũi tên sau khi xuyên qua yết hầu của một hắc y nhân, lại hoàn toàn đi vào ngực của người phía sau hắn!
Lập tức đã có hai hắc y nhân ngã xuống!
Kéo cung bắn tên ——
Mũi tên nhọn lại lần nữa xuyên qua yết hầu, hoàn toàn đi vào ngực của người phía saul
Hai người ngã xuống!
Kéo cung bắn tên ——
Tốt quái
Lúc này toàn bộ hắc y nhân đã nằm xuống, không thể lại một mũi tên trúng hai đích nữa!
Lúc này một hắc y nhân giơ đao, bổ vê phía Lưu Khải.
Khóe mắt Ôn Noãn liếc thấy, kéo căng cung tiễn, bắn tên!
Mũi tên lập tức bay ra.
"Phốc!"
Người nọ ngã xuống!
Động tác Ôn Noãn nhanh chóng rút ra một cây mũi tên, lắp cung, kéo cung, bắn tên!
Một người hắc y nhân ngã xuống!
Lại cứu một người cấm vệ quân.
Phần lớn hắc y nhân đều đi công kích xe ngựa phía trước.
Xe ngựa phía trước chính là xe mà An Bố Nhĩ cùng Bát công chúa đang ngồi.
Vốn dĩ Bát công chúa đã ngủ ở trong lòng An Bố Nhĩ rồi.
Từ sau khi phát hiện có hỉ, nàng rất thích ngủ.
Nghe thấy âm thanh âm ï bên ngoài thì bị doạ tỉnh!
"Làm sao vậy?"
"Có sơn tặc, không cần sợi"
An Bố Nhĩ vén mành xe ngựa lên, nhìn tình huống bên ngoài, trong tay hắn đang cầm một thanh kiếm, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Giờ phút này một bàn tay hắn vẫn còn đang ôm nàng, một đường này hắn đều ôm chặt lấy Bát công chúa, chỉ sợ đường núi xóc nảy khiến nàng bị va chạm.
Dù sao từ sau khi Bát công chúa mang thai, An Bố Nhĩ cứ ôm Bát công chúa như vậy mà ngồi ở trên xe ngựa.
Khi Bát công chúa muốn ngủ, thì lại lót một cái gối mềm để ngủ, bụng thì được An Bố Nhĩ che chở.