Chương 1761: Mục Tiêu La Ai?
Chương 1761: Mục Tiêu La Ai?Chương 1761: Mục Tiêu La Ai?
Có sơn tặc? Sao hắn không gọi mình dậy? Bát công chúa nhanh chóng ngồi dậy!
An Bố Nhĩ vội trấn an nói: 'Đừng nóng vội! Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Bát công chúa không nhịn được cũng cầm lấy chủy thủ Ôn Noãn đưa cho mình, nắm chặt lấy: "Tại sao lại có sơn tặc?"
Lúc này càng ngày càng nhiều bóng người áo đen lao về phía xe ngựa của bọn họ.
Có chút không đúng! Chẳng lẽ là tới vì mình?
An Bố Nhĩ nhíu mày.
Nếu mà tới vì mình, hắn ở lại trong xe ngựa, ngược lại sẽ càng bất lợi với Nguyệt Nhil
Nhưng mà để Nguyệt Nhi ở một mình trong xe ngựa, hắn cũng không yên tâm.
Lúc này một mũi tên nhọn thẳng tắp bắn về phía cửa sổ xe ngual
An Bố Nhĩ trực tiếp đè Bát công chúa xuống.
Chính là khi mũi tên nhọn muốn bắn vào cửa sổ xe ngựa, một mũi tên nhọn khác trực tiếp bắn nó bay dil
An Bố Nhĩ nhanh chóng kéo cửa sổ xe ngựa xuống.
Xe ngựa này là đặc chế, mũi tên nhọn không bắn vào được.
"Nguyệt Nhi, nàng chờ ở xe ngựa, ta đi ra ngoài giết địch! Yên tâm, ta sẽ không rời đi xe ngựa quá xa, sẽ ở bên cạnh xe ngựa! Nàng không cần sợ hãi!"
Trong lòng Bát công chúa thật sự sợ hãi! Nàng chưa từng gặp qua loại tình huống này, nhưng vẫn gật đầu.
Sống chết trước mắt, tuy rằng nàng sợ hãi, nhưng cũng biết bản thân không thể gây thêm phiền phức.
“Ta không sợ! Huynh đi đi!"
An Bố Nhĩ liếc mắt nhìn Bát công chúa một cái, chỉ cảm thấy càng ngày càng thích nàng.
Đây là Vương phi của hắn, Vương phi dũng cảm của hắn!
An Bố Nhĩ cầm theo kiếm nhanh chóng lao ra xe ngựa.
Giờ phút này chung quanh xe ngựa của hắn đã vây quanh mấy chục người mặc áo đen.
Bọn hộ vệ ra sức chiến đấu với bọn họ.
Nạp Lan Cẩn Niên ở giữa hai chiếc xe ngựa, bị mười mấy người mặc áo đen vây quanh.
Bên cạnh xe ngựa Ôn Noãn lại chỉ có mấy người mặc áo đen đang tới gần, hai người Lâm Phong cùng Lưu Khải ứng phó, nhưng mà cũng có vẻ cố hết sức.
Những cấm vệ quân khác cùng hộ vệ của An Bố Nhĩ thì cần hai ba người mới có thể đối phó với một người mặc áo đen.
Một mình Nạp Lan Cẩn Niên đối phó với mười mấy người, hắn ra chiêu vô cùng nhanh, ra tay tàn nhẫn, nhưng mà đám người mặc áo đen này cũng không phải ăn chay, phối hợp thật sự rất ăn ý, giống như rất am hiểu võ công của hắn.
Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng!
Lợi kiếm vung lên, tìm được chỗ đột phá, cuối cùng giết được một hắc y nhân, nhưng mà cánh tay hắn cũng bởi vậy bị kẻ địch chém một kiếm!
Mày hắn cũng không hề nhăn một chút nào.
Đám hắc y nhân này, mỗi người đều có thân thủ vô cùng lợi hại! Tuyệt đối không phải sơn tặc! Kẻ nào cũng đều không sợ chết!
Có thể là một đám sát thủ hoặc là tử sĩ, ám vệ linh tinh được cố ý huấn luyện ra.
Nhưng mà ai có thể huấn luyện ra nhiều ám vệ như vậy?
Ngoài vua của một nước!
Là ai?
Mục tiêu là ai?
Hắn nhìn thoáng qua xe ngựa của An Bố Nhị, lại nhìn thoáng qua xe ngựa Ôn Noanl
Tuy rằng một đám người mặc áo đen ra sức giết về phía xe ngựa của An Bố Nhĩ, nhưng mà hắn lại cảm thấy, bọn họ đến là vì nha đầu của hắn!
Tiểu bát sẽ không có nguy hiểm!
Noãn Noãn mới có nguy hiểm!
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên có phán đoán, kiếm trong tay hắn càng thêm nhanh!
Kiếm kia ở trong tay hắn nhanh như tia chớp, làm người hoa cả mắt, lại một người mặc áo đen bị hắn trực tiếp chặt bỏ đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa giết địch, vừa đi tới gần xe ngựa Ôn Noãn.
Những người mặc áo đen đó phát hiện ý đồ của hắn, chiêu thức cũng càng thêm tàn nhẫn!
Hắn càng thêm tin tưởng, đây là đến vì tiểu vương phi của hắn!
Đế Quân Hiền nhìn thoáng qua phương hướng của Nạp Lan Cẩn Niên, thấy mười mấy ám vệ quấn lấy hắn mà hắn lại đều có thể tránh thoát, hắn ta lại chỉ huy thêm bốn người đi quấn lấy Nạp Lan Cẩn Niên!
Lúc này Ôn Noãn đã ngồi vào vị trí điều khiển của xe ngựa, nàng nhẹ mím môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ trở lên lạnh lẽo, cam cung tiễn, đáy mắt tràn ngập hình ảnh chiến đấu trước mắt.
Kéo cung, bắn tên!
Kéo cung, bắn tên!
Bóng đêm đen nhánh dường như không có ảnh hưởng gì đối với nàng, kéo cung, bắn tên.
Từng cây mũi tên thả ra, không có phát nào bị trượt cải
Nếu mà có người không sợ chết tới gần nàng, đôi chân thon dài kia của nàng sẽ đá thẳng tắp một cái!