Chương 1822: Không Dám Nhận
Chương 1822: Không Dám NhậnChương 1822: Không Dám Nhận
Có một số người lúc trước cùng mấy người Trương Thiếu Hành đi thôn họ Ôn, cho nên bọn họ đều nhận ra Ôn Noãn, đều sôi nổi đứng lên.
Bao gồm thư sinh được Tiểu Bạch chỉ ra cũng đứng lên.
Ôn Noãn đi đến, một bàn người đều cung kính hành lễ: "Hạ quan / học sinh gặp qua Tuệ An quận chúa."
Bên trong những người này có một số người đã lên làm quan, như là Trương Thiếu Hành và Dương Hạo, có một số người vẫn còn ở phấn đấu như cũ, dự định năm nay tiếp tục thi cử.
Cho nên có một số người tự xưng là học sinh.
Những người ở bàn khác thấy vậy thì đều sôi nổi nhìn qua đây.
Muốn nhìn xem vì sao Tuệ An quận chúa lại đi đến một bàn kia của bọn họ.
Ôn Noãn mỉm cười với mấy người đang hành lễ, nói: 'Mọi người không cần đa lễ. Ta là tới trả đồ vật, mọi người tiếp tục dùng bữa đi!"
Trả đồ vật?
Mọi người nghe được lời này thì có chút ngạc nhiên.
Nàng cười nói với thư sinh mặc áo dài màu xanh ngọc: "Vị công tử này, Tiểu Bạch của ta nhặt được một cây trâm cài tóc mà ngươi không cẩn thận làm rơi trong hoa viên, hiện tại trả vật vê chủ cũ!"
Ôn Noãn đưa cây trâm đuôi phượng kia cho hắn ta.
Sau đó lại cho Tiểu Bạch một ánh mắt tán thưởng.
Tiểu Bạch đắc ý lắc lư cái đuôi!
Thư sinh kia nhìn cây trâm đuôi phượng, đồng tử co rụt lại, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Hắn ta lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Ôn Noãn, chắp tay trả lời: "Tuệ An quận chúa nghĩ lầm rồi, cây trâm vàng này cũng không phải của học sinh."
Ôn Noãn nhìn hắn ta một cái, trong lòng có chút vi diệu.
Không phải của hắn ta?
Vừa rồi mình vừa thấy sắc mặt của hắn ta thay đổi!
Chẳng lẽ cây trâm đuôi phượng này có xuất xứ không chính đáng, cho nên hắn ta không dám nhận?
Ôn Noãn nghĩ đến lời đồn trong khoảng thời gian trước, cây trâm đuôi phượng này không phải là...
Ôn Noãn khẽ xoay cây trâm đuôi phượng đang cầm trong tay, vừa rồi nàng không có nhìn kỹ, nhưng giờ phút này nàng đã nhìn thấy cây trâm đuôi phượng khảm đá quý bảy màu này có mấy chỗ bị người ta cố ý xóa bỏ tiêu chí.
Chắc là tiêu chí của Phủ Nội Vụ tiền triều.
Đáy lòng của Ôn Noãn rung lên, mặt ngoài vẫn luôn cười.
Hôm nay tất cả đại quan và quý nhân trong Kinh Thành đều đến đây, thậm chí Hoàng Thượng cũng tới đây.
Mặc dù thủ đoạn này có chút thấp kém, nhưng nếu là bị người khác phát hiện đồ vật trong cung ở tiền triêu này, sau đó có người nhân cơ hội nhận ra tới, như vậy cho dù không có chứng cứ chứng minh nàng và Vương Kiêu giấu quốc khố tiền triều từng bị Quách gia ăn chặn kia thì cũng sẽ khiến người khác càng thêm tin tưởng lời đồn chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ.
Nếu một người đã nghi ngờ ngươi, vậy thì dù ngươi làm chuyện gì, ở trong mắt người nọ cũng đều tràn đầy điều đáng nghi. Gần vua như gân cọp.
Chỗ cao vô cùng lạnh lẽo!
Người càng đứng ở địa vị cao thì mỗi một bước đi, mỗi một hành động càng phải cẩn thận lại cẩn thận.
Ở trong mắt Ôn Noãn, Hoàng Thượng là minh quân, không phải người có tính đa nghi. Nhưng mà dù Hoàng Thượng là người thế nào, có phải là minh quân hay không, đều không bằng mình đi nghiêm đứng thẳng, không bị người gài bây!
Nếu như bị người khác hãm hại, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi cũng không thể đặt hết hy vọng lên người minh quân là Hoàng Thượng, tin tưởng ông sẽ tin cả gia đình các ngươi đều là trung thành và tận tâm!
Ông là Hoàng Thượng, là minh quân, nhưng ông càng thêm để ý công chính nghiêm minhl
Cho đến nay Ôn Noãn vẫn luôn tin tưởng dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình!
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, dáng vẻ mỉm cười xinh đẹp nhìn Tạ Uẩn Lâm: "Vị công tử này, có lẽ ngươi không biết, cái mũi của Tiểu Bạch nhà ta rất thính, chưa bao giờ nhận sail"
Mặc dù ánh mắt của Ôn Noãn mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao thư sinh mặc áo dài màu lam lại không dám nhìn thẳng, dường như bên trong cặp mắt linh động kia có lực lượng có thể tìm tòi nghiên cứu lòng người, làm hắn ta không có chỗ nào che giấu!