Chương 1829: Hắn Vẫn Nên Di Giải Thích Một Chút
Chương 1829: Hắn Vẫn Nên Di Giải Thích Một ChútChương 1829: Hắn Vẫn Nên Di Giải Thích Một Chút
Quách gia được xem là có ân tình lớn với hắn ta, hắn ta còn đính hôn với một nữ tử con vợ lẽ của Quách gia, nhưng mà Quách gia bị tru chín tộc, tất nhiên việc hôn nhân này cũng mất.
Không biết hắn ta lấy cây trâm đuôi phượng kia từ đâu ra?
Việc này giao cho Thuận Thiên phủ doãn đi điều tra là thích hợp nhất.
"Vâng!" Ám vệ tiếp nhận tư liệu.
Lui ra di
"Vâng!"
Ám vệ hành lễ rồi lui xuống.
Những việc này trước khi chân tướng được sáng tỏ, Nạp Lan Cẩn Niên không định nói với Ôn Noãn, có một số thứ cần tránh né một chút.
Không phải không tin nàng, mà là muốn bảo vệ nàng!
Đây cũng là lý do vì sao lúc ở trong yến hội, hắn thấy Công Bộ thượng thư cử động nên mới không đi theo Ôn Noãn qua bên đó.
Hắn và hoàng huynh tin tưởng lẫn nhau là bởi vì hắn vẫn luôn biết điểm mấu chốt, biết quy củ, không có vượt qua điểm mấu chốt trong lòng tin của nhau.
Vấn đề lần này liên quan đến quốc khố tiền triều, liên quan đến thân phận của Vương Kiêu, vẫn tương đối mẫn cảm.
Hoàng huynh tin tưởng Ôn Noãn, nhưng chưa chắc hoàng huynh sẽ hoàn toàn tin tưởng Vương Kiêu.
Nạp Lan Cẩn Niên hiểu biết Ôn Noãn, biết nàng sẽ không bỏ mặc Vương Kiêu, cho dù là vì Vương thị! Cho nên việc này hắn có thể điều tra, nhưng không thể nói cho nàng. Nếu không sau khi hoàng huynh biết, chắc chắn trong lòng cũng sẽ có chút chú ý đến chân tướng của chuyện này.
Hoặc là sau khi người sau màn biết cũng có cơ sở để gài bẫy.
Bất kỳ niềm tin nào cũng không thể đi quá giới hạn, nếu không niềm tin xây dựng lâu nay sẽ sụp xuống.
Ở trong lòng hoàng huynh, mình là hoàn đệ mà hoàng huynh yêu thương và tin tưởng nhất, là loại tin tưởng có thể chắp tay nhường giang sơn lại cho nhaul
Đồng thời hắn cũng là Vương gia của Nạp Lan quốc, trước khi trái phải rõ ràng, phải chú trọng Nạp Lan quốc †rước.
Nếu hắn thể hiện ra mình coi trọng Ôn Noãn hơn coi trọng giang sơn Nạp Lan quốc này, như vậy không phải là chuyện tốt đối với tiểu nha đầu!
Cho nên cho dù hắn thật sự chỉ coi trọng tiểu nha đầu, không để mắt đến giang sơn này thì hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Nạp Lan Cẩn Niên tin tưởng với sự thông minh của Ôn Noãn, nàng sẽ hiểu được những việc hắn làm.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, đi ra nhà ở, trèo tường đi tìm Ôn Noãn.
Ừm, không nói chuyện này với nàng cũng không có nghĩa là hắn không thể đi tìm nàng, trước khi ngủ phải đến xem nàng đã ngủ chưa, việc này đã trở thành thói quen của Nạp Lan Cẩn Niên.
Được rồi!
Người nào đó vẫn có chút không tự tin, lo sợ tiểu nha đầu sẽ hiểu lâm, hắn vẫn nên đi giải thích một chút!
Đương nhiên Ôn Noãn vẫn chưa đi ngủ. Nàng còn đang vẽ một số bức tranh, đều là cảnh Bát công chúa xuất giá đến Lan Lăng.
Bởi vì trên đường trở ve vẫn luôn lên đường, sau khi trở về lại vội vàng chọn lựa binh lính đi đến biên cảnh các quốc gia, sau đó lại vội vàng chuyện hôn sự của Ôn Thuần, cho nên chậm trễ đến bây giờ.
Nhân lúc hiện tại rảnh rỗi, Ôn Noãn dự định sửa sang lại rồi đưa đến cho Thái Hậu và Hoàng Thượng.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến: 'Sao vẫn còn chưa ngủ?”
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không phải huynh cũng chưa ngủ hay sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên người Ôn Noãn, thấy nàng đang vẽ tranh, bởi vì sắp vẽ xong rồi, hắn cũng không ngăn cản nàng, kéo vạt áo lên ngồi xuống, lang lặng nhìn nàng.
Hai người đều không nói gì.
Ôn Noãn yên lặng vẽ tranh, Nạp Lan Cẩn Niên yên lặng nhìn.
Chưa đầy mười lăm phút, Ôn Noãn đã thu bút, sau đó đi đến cái giá đặt chậu nước ở bên cạnh, rửa sạch sẽ đôi tay, cầm lấy mảnh vải khô sạch sẽ đặt ở bên cạnh lau khô đôi tay, sau đó mới đi về hướng Nạp Lan Cẩn Niên.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới mở miệng nói: 'Hôm nay..."
Lần đầu tiên Ôn Noãn không có lễ phép ngắt lời hắn: "Ta đoán cây trâm đuôi phượng ngày hôm nay có thể là đồ vật trong cung tiền triều, việc này ta đã giao cho Thuận Thiên phủ doãn, nếu huynh là muốn nói chuyện này thì có thể không nói, vì tránh né, ta cảm thấy ta không biết sẽ tốt hơn. Ta sợ phiền toái!"