Chương 1830: Sao Phải Xấu Hổ?
Chương 1830: Sao Phải Xấu Hổ?Chương 1830: Sao Phải Xấu Hổ?
Trái tim của Nạp Lan Cẩn Niên bỗng dưng trở nên mềm nhũn, nha đầu này đúng như suy nghĩ của hắn.
Thậm chí không cần mình mở miệng trước, nàng đã nói ra trước rồi, đây là sự chu đáo của nàng.
Hắn đứng lên, kéo nàng vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng ôm chặt: "Không muốn gây thêm phiền toái cho muội nên ta mới không định nói với muội. Ta lại đây là muốn nói với muội câu này, yên tâm đi, tất cả đã có ta".
Ôn Noãn ngẩn người một chút, còn tưởng là hắn sẽ giống như mọi khi, lại đây nói cho mình biết thứ hắn điều tra được, rốt cuộc từ trước đến bây giờ ở trước mặt mình, Nạp Lan Cẩn Niên đều là không giữ lại điều gì, cái gì cũng đều nói ra.
Mỗi buổi tối nếu có thời gian rảnh là hắn lại chạy đến trò chuyện với mình, cũng không lo lắng rất nhiều bí mật là không nên nói với nàng.
Dù sao theo Ôn Noãn, có lẽ là bởi vì mình là một người ít nói, cho nên Nạp Lan Cẩn Niên đảm nhiệm nhân vật nói, thường xuyên không có lời gì để nói thì sẽ kiếm chuyện để nói, ngày nào làm cái gì cũng đều nói với mình!
Thật ra Ôn Noãn cũng biết hắn cũng không phải một người nói nhiều.
Nàng tựa đầu lên vai hắn, khế gật đầu: "Ừm, ta rất yên tâm."
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy thì cười, đôi mắt kia ở dưới ánh sáng của dạ minh châu, tỏa sáng rực rỡ và lấp lánh.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc, Nạp Lan Cẩn Niên buông Ôn Noãn ra: "Trời khuya rồi, đi ngủ sớm một chút. Buổi sáng ngày mai ta sẽ đi đến đây ăn sáng cùng muội".
Ôn Noãn nhìn về phía hắn: "Huynh có biết xấu hổ không?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Có ý gì?
Có cái gì mà xấu hổ?
Không phải ngày nào hắn cũng lại đây dùng bữa hay sao?
Ôn Noãn trừng hắn một cái: 'Ngày mai là ngày đại tẩu của ta kính trà, huynh là một người ngoài, da mặt dày đến mức nào mới chạy đến trong ngày này? Huynh có chạy tới, ta cũng không rảnh để ăn cơm cùng huynh!"
Nạp Lan Cẩn Niên thành công bị câu nói huynh là một người ngoài của nàng làm cho đen mặt!
Mặc dù đây là sự thật, nhưng mà trong lòng hắn rất khó chịu!
Ôn Noãn nhìn gương mặt đen của hắn, cười nói: "Ngày mai ta sai người đưa đồ ăn sáng đến phủ Cẩn Vương cho huynh.
"Ừm, hu Nạp Lan Cẩn Niên tức giận lên tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Hừi
Còn ba tháng nữal
Ba tháng sau, hắn sẽ biết hôn kỳ của bọn họ.
Ba tháng sau, hắn chính là người một nhà với nàng!
Nạp Lan Cẩn Niên trèo tường trở lại phủ Cẩn Vương, sau đó suy nghĩ một chút, lại đi lấy một tờ giấy màu hồng trong ngăn tủ, nhét vào trong lòng ngực, sau đó đi chuông ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa chạy suốt đêm ra khỏi thành.
Chùa Quốc Phật.
Ban đêm im ắng, chủ trì và hòa thưởng trong chùa đều đã đi ngủ.
Đây là nơi Phật môn, bình thường sẽ không có người đến đây trộm đồ, cho nên không có người gác đêm. Nạp Lan Cẩn Niên lặng lẽ đi vào chùa, hắn đi tới chính điện, ở trước mặt một tượng Phật, quỳ xuống bái lay một cái, sau đó đứng lên, đi đến bên bàn thờ, duỗi tay ra muốn lấy hộp gỗ tỉnh xảo xinh đẹp được bày biện bên trên.
Tay của Nạp Lan Cẩn Niên còn chưa đụng tới hộp gỗ kia, bên ngoài đã vang lên một giọng nói: "Cẩn Vương điện hạ, ngài lại tới nữa rồi."
Nạp Lan Cẩn Niên dừng động tác một chút, hắn xoay người thì thấy chủ trì chùa Quốc Phật Tự đi từ bên ngoài vào.
Nạp Lan Cẩn Niên chắp tay trước ngực hành lễ: "Chủ trì."
Chủ trì chùa Quốc Phật dựng thẳng một bàn tay lên: "A di đà phật!"
Sau đó ông ấy hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Cẩn Vương điện hạ, sao ngài còn chưa từ bỏ ý định chứ? Hôm nay chọn ngày tốt, cần phải cung phụng đủ thời gian mới có thể mới có thể mở ra đúng ngày quy định! Như thế mới có thể bình an trôi chảy, vận mệnh quốc gia mới hưng thịnh!"
Chủ trì tỏ vẻ rất mệt lòng!
Chỉ cần Cẩn Vương điện hạ ở Kinh Thành, mỗi tháng hắn đều đến đây trộm một lần, có còn cho người ta ngủ yên hay không?
Trời biết khi ông ấy nghe nói hắn rời khỏi Kinh Thành thì vui mừng đến mức nào?!
Cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngonl