Chuong 1831: Kinh Tra
Chuong 1831: Kinh TraChuong 1831: Kinh Tra
Không ngờ hắn lại trở về nhanh như vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên thâm than thở một câu ở trong lòng, hắn hoàn toàn không tin những lời này có được không!
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Bổn vương chỉ là tới dâng hương, sau đó thấy bên trên có chút tro bụi, cho nên lau chùi một chút!"
Nói rồi Nạp Lan Cẩn Niên lấy ống tay áo lau mặt trên hộp gỗ không có chút tro bụi nào, sau đó như là không có việc gì mà hành lễ với chủ trì: "Cáo từ!"
Sau đó hắn rời dil
Chủ trì nhìn lư hương lớn bằng đồng mạ vàng kia, khóe miệng run rẩy một chút, hương đâu?
Ông ấy lắc đầu, trở về tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Ngô thị cố ý phái người đi đánh thức mấy huynh muội Ôn Noãn.
Lo sợ mấy huynh muội bọn họ còn chưa tỉnh lại, làm cho đại tẩu mới vào cửa phải chờ.
Mặc dù Ngô thị biết ngày nào mấy huynh muội bọn họ cũng thức dậy rất sớm, người luyện công thì luyện công, người đọc sách thì đọc sách.
Nhưng ngày hôm qua ồn ào tới khuya như vậy, Ngô thị vẫn sợ sẽ có người ngủ trễ.
Người một nhà vừa mới đến đông đủ, hai người Ôn Thuần và Lương Tử Vận cũng xuất hiện.
Trên gương mặt Ôn Thuần mang theo nụ cười ấm áp, mặt mày hớn hở, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Trên gương mặt của Lương Tử Vận cũng mang theo nụ cười nhẹ, còn có chút thẹn thùng.
Thấy dáng vẻ này của hai người, người một nhà đều rất vui mừng.
Ngô thị thấy bọn họ đi vào, vui mừng nói: "Ngày hôm qua mệt lắm đúng không? Sao lại thức dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa?"
Mặc dù sáng sớm Ngô đã gọi mấy hài tử của mình dậy và lại đây chờ, nhưng mà bà không có yêu cầu như vậy đối với con dâu.
Ngô thị là một người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại rất khoan dung đối với người khác, thấu hiểu nỗi khó xử của người khác.
Ôn Thuần liếc nhìn Lương Tử Vận một cái, ánh mắt mang theo nhu tình, sau đó cười nói: "Tử Vận tỉnh dậy từ rất sớm, nói là muốn kính trà cho nãi nãi, ông ngoại, bà ngoại, cha, mẹ và các trưởng bối."
Ngô thị cười nói: "Hài tử ngoan, nhưng mà không phải tối hôm qua ta đã nói với các con là nhà của chúng ta không có quy định buổi sáng phải dậy sớm thỉnh an, sau khi mọi người ngủ dậy, từng người ở trong viện của mình ăn cơm sáng. Tử Vận, vê sau con không cần dậy sớm như vậy đâu. Ngủ nhiều một chút rất tốt cho sức khỏe!"
Bởi vì thời gian tỉnh dậy của mỗi người trong nhà là không giống nhau, hơn nữa người vào triều sớm thì vào triều sớm, người đọc sách thì đọc sách, người luyện công thì luyện công, mỗi buổi sáng người nào thức dậy cũng có chuyện mình cần làm, thời gian hoàn thành cũng không giống nhau. Cho nên bữa ăn sáng đều là từng người ăn trong sân của mình.
Lương Tử Vận cười trả lời: "Tướng công đã nói với con rồi ạ, nhưng mà hôm nay dù thế nào cũng phải dậy sớm một chút đi kính trà cho mọi người."
"Vậy chỉ hôm nay thôi, ngày mai thật sự không cần!" Ngô thị nghe vậy thì rất vui mừng, con dâu hiểu chuyện không phải là chuyện tốt hay sao? Vương thị cũng cười nói: "Hài tử ngoan! Sau này thật sự không cần như vậy."
Lúc này Ôn Gia Thụy cũng mở miệng nói: "Được rồi, kính trà trước đi! Sau khi kính trà xong, Thuần nhi, con dẫn vợ con đi dạo khắp nơi một chút, làm quen hoàn cảnh nhà mình."
Lương Tử Vận thường xuyên đến phủ An Quốc Công, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ đi vào hậu viện và hoa viên, phủ An Quốc Công rất lớn, có phòng luyện công, luyện dược, luận võ, Tàng Thư Lâu, vân vân... Có rất nhiều nơi nàng cũng không quen thuộc.
"Vâng ạ." Ôn Thuần lập tức đồng ý.
Sau đó Ôn Thuần và Lương Tử Vận bắt đầu kính trà các trưởng bối.
Bởi vì một nhà ngoại tổ, một nhà nhị phòng, một nhà tam phòng đều tới đây, cho nên có tương đối nhiều trưởng bối, van bối cũng nhiều, sau khi kính xong cũng trôi qua nửa buổi sáng.
Trong lúc kính trà, các trưởng bối sẽ cho một ít lễ sửa miệng cho Lương Tử Vận, Lương Tử Vận cũng sẽ đáp lại một phần tấm lòng cho các trưởng bối, là quần áo do chính tay nàng làm, chuẩn bị cho mỗi người một bộ, quần áo, giày vớ đều có đầy đủ, không bỏ sót một người nào cả.
Thậm chí nàng cũng chuẩn bị cho Ôn Nhu và Ôn Hinh, chờ hôm nào các nàng trở về lại tặng cho các nàng.