Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1841 - Chương 1848: Quả Thực Không Thể Nói Chuyện Tiếp Được Nữa

Chương 1848: Quả Thực Không Thể Nói Chuyện Tiếp Được Nữa Chương 1848: Quả Thực Không Thể Nói Chuyện Tiếp Được NữaChương 1848: Quả Thực Không Thể Nói Chuyện Tiếp Được Nữa

Ôn Linh: "..."

Hình như phần thịt dưới mắt con ngựa mà nàng chọn có chút dày?

"Phải học nhiều như vậy sao? Còn có nữa không?" Ngô Tịnh Mỹ không khỏi thò đầu lại gần, muốn nhìn đôi mắt con ngựa một chút.

Con ngựa kia đột nhiên phun ra một hơi, Ngô Tịnh Mỹ hoảng sợ.

Thế tử An Thân Vương nhanh tay le mắt vội giữ tay nàng lại, kéo nàng ra xa một chút: "Không cần dựa gần quá, cẩn thận nó cắn côi"

Ngô Tịnh Mỹ cười nói: "Không sao, có đôi khi trâu cũng rất hung dữ. Ta đánh nó một roi là nó ngoan ngoãn ngay!"

Thế tử An Thân Vương: "..."

Sau đó trong lòng âm thầm bật cười, làm gì có cô nương nào lại nói chính mình hung dữ như vậy trước mặt người khác chứ?

Đây có lẽ là nguyên nhân hắn bị nàng hấp dẫn!

Có lẽ vậy!

Tay của thế tử An Thân Vương còn kéo Ngô Tịnh Mỹ.

Ngô Tịnh Mỹ muốn rút tay về, thế tử An Thân Vương giống như không phát hiện ra, ngược lại càng dùng sức lôi kéo nàng đi ra ngoài, đưa tay chỉ vào con ngựa màu mận trong chuồng: "Một con ngựa tốt, ngoài việc nhìn đầu của nó thì còn phải nhìn thân thể và tứ chi, xem thân thể, trước tiên phải nhìn từ nơi xa, từ xa thấy nó tương đối cao lớn, nhưng nhìn gần lại không tính quá lớn, cơ bắp lớn, kết cấu tốt đẹp, ngựa như vậy mới là ngựa tốt, ngược lại những con ngựa béo đầy thịt mỡ, nó sẽ tương đối lười, không muốn đi lại nhiều."

"Đi với ta." An Thân Vương thế tử vừa nói chuyện vừa kéo Ngô Tịnh Mỹ đi đến ra xa hơn mười mét: "Cô nhìn con ngựa màu trắng bên cạnh con ngựa màu mận chín vừa rồi đi, cô cảm thấy con ngựa nào cao lớn, hình thể cân xứng, con nào nhỏ bé hơn? Hiện tại cô nhìn xem, lát nữa chúng ta sẽ tới gân so sánh một chút."

Sự chú ý của Ngô Tịnh Mỹ bị dời đi, nàng nghiêm túc nhìn ngắn.

Thế tử An Thân Vương vẫn nắm tay Ngô Tịnh Mỹ không bỏ, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nàng chính là người rất dễ dàng bị dời đi lực chú ý, cũng dễ bị lừa.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng chặt hơn một chút.

Ngô Tịnh Mỹ cũng không để ý, nàng nghiêm túc so sánh: "Hình như là con ngựa trắng nhìn cao hơn, thân hình đẹp hơn."

Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay Ôn Noãn đi tới, thấy thế tử An Thân Vương nắm tay Ngô Tịnh Mỹ, hai người tiến lại gần, dường như đang thân mật nói nhỏ.

Hắn nhướng mày: Thằng nhóc này khá nhanh đấy!

Sau đó hắn liếc nhìn Ôn Noãn một cái, may mắn chính mình cũng không kém.

Ôn Noãn cảm nhận được ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên, ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"

Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: 'Không có việc gì."

Ôn Noãn cũng không miệt mài theo đuổi, ngược lại bát quái hỏi: "Huynh cảm thấy biểu tỷ của muội cùng thế tử An Thân Vương như thế nào?"

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hai người: "Xứng đôi." Nạp Lan Dực Thần là người khá tốt, Ngô Tịnh Mỹ là biểu tỷ của tiểu nha đầu, có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng cũng xứng đôi với Nạp Lan Dực Thân! Diện mạo sao? Một người bình thường, một người bình phàm, tuyệt phối!

Ôn Noãn nghe vậy kinh ngạc, không ngờ Nạp Lan Cẩn Niên sẽ cảm thấy hai người xứng đôi, nàng tò mò hỏi: "Huynh cũng cảm thấy hai người kia xứng đôi ư? Xứng đôi ở điểm nào?"

Nạp Lan Cẩn Niên: "Một người ngốc cùng một người ngu xuẩn, một người lớn lên bình thường cùng một người lớn lên bình phàm.”

Ôn Noãn: "..."

Quả thực là không thể tiếp tục nói chuyện!

Ngô Tịnh Mỹ ở trong nhóm nữ tử cũng coi như là mỹ nhân! Đặc biệt là sau khi trang điểm xong.

An Thân Vương cùng Nạp Lan Cẩn Niên còn có chỗ tương tự với nhau, cũng xem là một vị nam tử tuấn tú, được không?

Hơn nữa tính cách của Ngô Tịnh Mỹ lại ngây thơ, thành thật.

Thế tử An Thân Vương cũng là người tương đối hào sảng, như mặt trời, là người chính trực.

Hai người thật sự rất xứng đôi, nhưng đến trong miệng hắn lại là một người ngu và một người ngốc! Một người bình thường một người bình phàm.

Nếu như người này không phải sinh ở trong hoàng tộc, miệng độc như vậy có lẽ đã bị người ta giết từ lâu!

Ôn Noãn thật sự hết chỗ nói rồi.

Cũng không dám hỏi lại.

Sợ hắn nói ra những đánh giá càng độc hơn.

Thế tử An Thân Vương lại kéo Ngô Tịnh Mỹ tới gân chuồng ngựa một chút, tiếp tục dạy nàng phân rõ một con ngựa tốt là như thế nào.

Hai người nói chuyện rất nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment