Chương 1860: Ngồi Cùng Bàn Ăn Cơm
Chương 1860: Ngồi Cùng Bàn Ăn CơmChương 1860: Ngồi Cùng Bàn Ăn Cơm
Ngô Tịnh Mỹ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Học được rồi! Nhưng mà vẫn chưa thuần thục! Luyện tập thêm mấy ngày nữa, tất nhiên ta có thể cưỡi nhanh hơn!"
Ôn Noãn cười: "Mới một buổi sáng mà đã có thể tự mình cưỡi ngựa chạy chậm, đã rất lợi hại rồi!"
Lúc này Ôn Thiển và Ôn Linh cũng đã đi tới.
Ôn Thiến ca ngợi: "Tịnh Mỹ, muội quá lợi hại! Nhanh như thế mà đã có thể tự mình cưỡi ngựa phóng nhanh như vậy!
Ngô Tịnh Mỹ vẫy tay khiêm tốn nói với Ôn Thiến: "Hai ta không khác nhau là mấy."
Sau đó nàng liếc mắt nhìn thế tử An Thân Vương một cái, ý là: Huynh nhìn đi, Ôn Thiến người ta còn nói ta đã học được rồi!
Thế tử An Thân Vương gật đầu: "Ừ, học được rồi! Luyện tập thêm là được. Chờ đến khi thuần thục kỹ năng cưỡi ngựa, ta dạy cô môn cưỡi ngựa bắn cung, chờ sang mùa thu, chúng ta... Mọi người có thể hẹn nhau đi săn."
Hắn định nói hai chúng ta, nhưng nghĩ lại thấy không phù hợp, nên đổi thành mọi người.
Cho dù đến lúc đó không hẹn, thì năm nào Hoàng Thượng cũng tổ chức đi săn thu, còn mấy tháng nữa là đến mùa thu rồi, đến lúc đó rủ nàng đi cùng.
Thế tử An Thân Vương nghĩ vậy thì bỗng cảm thấy vô cùng chờ mong.
Ngô Tịnh Mỹ nghe thế thì vẫy tay: "Chuyện đó ta không dám nghĩ, cưỡi ngựa ta còn chưa thạo! Bắn tên ta cũng chẳng biết, cưỡi ngựa bắn cung đối với ta mà nói là quá xa xôi."
"Học rồi sẽ biết, ta có thể dạy cô".
Nạp Lan Cẩn Niên thấy hai người hỗ động lẫn nhau, sau đó liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái: Đột nhiên cảm thấy, có phải do Ôn Noãn hiểu quá nhiều thứ hay không, mà hại hắn thiếu đi mấy trò vuil
Nếu nàng không biết cái gì cả.
Hắn có thể dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng kéo cung bắn tên, dạy nàng võ công, dạy nàng vẽ tranh.
Nghĩ lại mấy cảnh tượng đó cũng rất đẹp!
Ngô Tịnh Mỹ sao có thể không biết xấu hổ nhờ hắn dạy mình mãi: "Không cần, Noãn nhi cũng biết, ta muốn học thì nhờ muội ấy dạy là được."
Thế tử An Thân Vương liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Ôn Noãn cười: "Ừ, chờ khi nào muội rảnh sẽ dạy cho tỷ, bây giờ đi ăn cơm trước đi."
Vì thế mấy người rời khỏi trang trại nuôi ngựa, gọi thêm đám người Thất hoàng tử và thế tử Ninh Vương, Ôn Nhu, Ôn Hinh cùng nhau đi đến tửu lầu.
Bên trong trường đua ngựa cũng có tửu lầu ăn cơm, chẳng qua có hơi đắt.
Giá cả trong đó quả thật còn cao hơn cả giá của đồ ăn dưỡng sinh.
Rau xanh cũng phải trả mười lượng bạc một đĩa.
Nếu là cho phụ hoàng đi làm kinh doanh, chắc chắn sẽ là một đại gian thương!
Là kiểu mà ăn người không nhả xương!
Tí nữa sau khi ăn xong, tới lúc trả bạc thì hắn phải trốn đi mới được, nếu không Thập Thất hoàng thúc sẽ bảo mình trả tiền. Hắn quá xấu rồi! Thất hoàng tử thầm nghĩ trong lòng.
Đoàn người vừa mới đi vào, liền thấy nhóm người Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử cười nói: "Thập Thất hoàng thúc, ngồi ăn chung đi!" Nạp Lan Cẩn Niên còn chưa nói gì, Thất hoàng tử đã lập tức giành: "Có phải Tam hoàng huynh mời không?"
Cơ hội khó có được, không lừa hoàng huynh một phen thì thật có lỗi khi bản thân đã gọi hắn hai tiếng hoàng huynh nhiều năm như thế.
Tam hoàng tử cười nói: "Đương nhiên."
Tam hoàng tử sảng khoái đáp.
Dù sao cho dù hắn nói mời, thì Chu Hoa Nhạc cũng sẽ không bảo mình trả bạc.
Thất hoàng tử lập tức nói: "Vậy cảm ơn Tam hoàng huynh!"
Tửu lầu này không chia thành từng gian, bởi vì đã xây hơn một năm, Hoàng Thượng vì muốn tiết kiệm phí tổn, chỉ bảo người ta xây sảnh lớn, chỉ cần là người đến đây ăn, thì đều ngồi ở sảnh lớn, hoặc là ăn ở ngoài đình hóng gió.
Nếu không có gian phòng riêng mà ngồi hết ở sảnh lớn thì có ngồi ăn chung bàn với nhau hay không cũng không quá khác nhau.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên cũng có tính toán riêng, nên không từ chối.
Hiển nhiên Tam hoàng tử cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để mời đoàn người bọn họ, gọi cái bàn tròn lớn nhất, có thể ngồi đủ hai mươi người.
Mọi người coi Nạp Lan Cẩn Niên thành người dẫn đầu, sôi nổi ngồi xuống.
Ôn Noãn ngồi bên tay trái Nạp Lan Cẩn Niên, Tam hoàng tử ngồi bên tay phải của hắn, tiếp theo là đám người Thất hoàng tử, thế tử An Thân Vương, thế tử Ninh Vương và Chu Hoa Nhạc.