Chương 1861: Lôi Kéo Làm Quen
Chương 1861: Lôi Kéo Làm QuenChương 1861: Lôi Kéo Làm Quen
Bên cạnh Ôn Noãn chính là Lâm Đình Nhã, Ôn Hinh, Ôn Thiến, Ôn Linh, Ngô Tịnh Mỹ, Ôn Nhu và Ninh Hoài Kiệt.
Tạo thành một vòng, vừa hay hai người Ninh Hoài Kiệt và Liễu Hiếu Ân ngồi cạnh nhau.
Nhiều người ngồi chung như thế, cũng không có khả năng không nói lời nào.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn: "Ăn cơm trưa xong ta sẽ về thành, muội có về không?"
Ôn Noãn: "Ta ở lại chơi một lát nữa, các biểu tỷ chắc vẫn chưa chơi tận hứng. Huynh còn việc phải giải quyết à?
"Ừ, chiều nay phải đến Thuận Thiên Phủ một chuyến."
Tam hoàng tử nghe thấy ba chữ Thuận Thiên Phủ, lỗ tai giật giật.
Hắn theo bản năng cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Ôn Noãn: "Vậy huynh về trước đi!"
"Ừ, ngày mai ta phải đến huyện lân cận một chuyến. Khả năng bốn năm ngày sau mới về."
"A, vậy huynh nhớ cẩn thận một chút."
Tam hoàng tử uống một ngụm trà: Đến huyện lân cận?
Chẳng lẽ đã xác định được vị trí cất giấu quốc khố tiền triều?
Tam hoàng tử muốn biết Nạp Lan Cẩn Niên đến huyện nào, nhưng mà Ôn Noãn cũng không hỏi nữa, hai người không nói tiếp, Ôn Noãn quay đầu lại nói chuyện với Lâm Đình Nhã.
Nhưng hai người lại dừng đúng ngay chỗ đó, khiến hắn càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Đến tận bây giờ mà người của hắn vẫn chưa tìm hiểu rõ được là ở huyện nào.
Có khả năng Thuận Thiên Phủ đã sai người từ mật lệnh doanh của Hoàng Thượng đi điều tra việc này.
Hắn phái người đi theo dõi nhưng mà không thể theo dõi được.
Người của mật lệnh doanh vô cùng thần bí, đủ loại thân phận, không có ai biết mặt của người trong mật lệnh doanh.
Bọn họ có thể cải trang thành người bán hàng rong, cũng có thể là một công tử thế gia nào đó.
Nhưng Tam hoàng tử biết, chắc chắn Nạp Lan Cẩn Niên chính là người của mật lệnh doanh.
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Ôn Linh một cái không dấu vết, từ lời giới thiệu về mấy cô nương trong Ôn gia của Ôn Ngọc, có thể lợi dụng nữ tử tên Ôn Linh này.
Ngồi chung một bàn, nhưng mỗi người lại có một tâm tư khác nhau.
Ôn Linh thường hay nhìn lén thế tử Ninh Vương.
Nhưng thế tử Ninh Vương đang nói chuyện với Thất hoàng tử và thế tử An Thân Vương.
Một đầu khác, Liễu Hiếu Ân vừa mới ôm quyền hành lễ với Ninh Hoài Kiệt: "Thảo dân Liễu Hiếu Ân gặp qua đại nhân."
Ninh Hoài Kiệt cười: "Liễu công tử khách khí, tại hạ là Ninh Hoài Kiệt, không phải là đại nhân gì đó, chỉ là một thương nhân mà thôi."
Liễu Hiếu Ân bày ra vẻ mặt xin lỗi: "Hóa ra là Ninh công tử, thất lễ thất lễ, Ninh công tử chính là nhị công tử của dệt Giang Hoài, Ninh gia?”
Thật ra hắn cũng đoán được, trưởng tỷ của quận chúa Tuệ An gả cho Ninh Hoài Kiệt, là nhị công tử Ninh gia phú khả địch quốc. Lúc nãy hắn nghe thấy quận chúa Tuệ An gọi phu nhân của hắn là đại tỷ.
Nhưng mà hắn không nói như thế thì sao có thể bắt chuyện được với Ninh Hoài Kiệt.
Ninh Hoài Kiệt chính là cầu nối tốt nhất mà hắn nghĩ là có thể làm quen được với quận chúa Tuệ An và Cẩn Vương.
Tuy Ninh gia là thương nhân, nhưng bây giờ huynh trưởng của Ninh Hoài Kiệt đang đảm nhiệm chức thị vệ đới đao tứ phẩm ngự tiền, xem như đã thay hình đổi dạng.
Một ngày nào đó Liễu gia bọn họ cũng có thể làm được.
Địa vị của thương nhân chung quy vẫn quá thấp, trước mặt một quan nho nhỏ tép riu cũng không dám ngẩng đầu.
Ninh Hoài Kiệt cười: "Đúng là tại hạ!"
"Nghe danh đã lâu! Ninh gia kinh doanh tơ lụa giỏi thật, khi ta ra cửa, gia mẫu còn cố ý dặn dò ta đến kinh thành nhớ mua nhiều thất gấm thiên ti của Ninh gia mang về. Nghe nói gấm ti hiện tại được tạo ra từ tơ tằm màu do chính tằm màu mà nhị công tử nuôi? Thế mà lại có thể khiến con tằm phun ra loại tơ tằm màu sắc rực rỡ, tại hạ thật sự bội phục!"
Gấm thiên ti là loại gấm duy nhất dùng tơ tằm màu, bởi vì tơ tằm màu rất hiếm, sản lượng cũng không cao, cung không đủ cầu, tạm thời chỉ có thể bán tại kinh thành.
Ninh Hoài Kiệt cười, lúc ấy tơ tằm màu là do hắn lấy ra, nhờ nó mà đại phòng bọn họ còn đoạt lại được địa vị gia chủ Ninh gia.
Đối ngoại thì hắn nói không phải do hắn nuôi.