Chương 1862: Tới Trước Được Trước
Chương 1862: Tới Trước Được TrướcChương 1862: Tới Trước Được Trước
Nhưng người đời không tin, ngược lại khi hắn càng nói như thế, mọi người lại càng cho rằng là do hắn nuôi, nhưng cố ý giấu giếm.
Sau đó cả nhà mẹ vợ cũng nói không cần phải làm sáng tỏ, để người đời hiểu lầm cũng tốt.
Ninh Hoài Kiệt cũng biết rõ, đến tột cùng ai là người nuôi được tằm phun ra tơ có màu, càng thần bí càng tốt.
Cho dù là đứng từ góc độ kiếm tiền, hay là đứng từ góc độ muốn tránh phiền phức để nói.
Hắn cũng không giải thích nhiều lời, nhưng hắn vẫn nói câu đó: "Tằm tơ màu không phải do ta nuôi, là của người khác."
Liễu Hiếu Ân cũng thức thời không hỏi thêm: "Vị kia chắc chắn là cao nhân! Ninh công tử, không biết tại hạ có thể đặt trước mấy cuộn gấm thiên ti từ chỗ của Ninh công tử được không?
Gia mẫu và mấy tỷ muội trong nhà thấy phu nhân tiểu thư hôm đó mặc quần áo được làm từ gấm ti, thật sự vô cùng thích. Huynh cũng biết nữ tử hay thích khoe khoang mấy vật ngoài thân đó."
Ninh Hoài Kiệt cười: "Được, nhưng mà sản lượng gam thiên ti rất thấp, người đặt trước lại nhiều, ta chỉ có thể bán ra năm tấm."
"Năm tấm là đủ rồi, thật sự rất cảm ơn! Cuối cùng lúc về cũng có thể ăn nói với gia mẫu! Đến, ta kính Ninh nhị công tử một ly!"
Thất hoàng tử nghe vậy lập tức nói: "Hoài Kiệt, ta cũng muốn mua mấy tấm! Ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kial"
Ninh Hoài Kiệt cười nói: "Tới trước thì được trước, Thất hoàng tử phải đợi từ từ!"...
Người một bàn cũng nói về đề tài này, nên không khí trông cũng khá hòa hợp.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nạp Lan Cẩn Niên lập tức rời khỏi trường đua ngựa, hắn thật sự rất bận.
Mà đoàn người của Tam hoàng tử cũng rời đi luôn.
Tuy rằng Liễu Hiếu Ân vẫn chưa muốn đi, nhưng đã hẹn thời gian đến lấy gấm thiên ti với Ninh Hoài Kiệt, vẫn còn cơ hội gặp mặt.
Không vội, muốn xây dựng các mối quan hệ thì phải mưu tính từ từ.
Sau khi đám người Ôn Noãn chơi tiếp một canh giờ, rồi quay về thành, rốt cuộc Ôn Thuần và Lương Tử Vận chắc là cũng đã quay về từ Lương phủ.
Ngô Tịnh Mỹ hùng tâm tráng trí, muốn trực tiếp cưỡi ngựa quay về, chiêu nay nàng đã luyện tập một canh giờ, đã có thể cưỡi ngựa với tốc độ khá nhanh.
Vốn dĩ là một đứa trẻ lớn lên từ nông thôn, tuy rằng có sự khác biệt rất lớn giữa cưỡi ngựa và cưỡi trâu, nhưng ở chung với động vật cũng thế, tìm được cách là ổn rồi.
Thế tử An Thân Vương cũng cưỡi ngựa cùng nàng về kinh với tốc độ không nhanh không chậm.
Quay về An Quốc Công phủ, đám người Ôn Noãn rửa mặt chải đầu xong, Ôn Thuần và Lương Tử Vận cũng đã quay vê.
Bữa tối, Ôn Noãn liền thông báo với mọi người chuyện Ôn Hinh có tin vui.
Người một nhà vui gần chết!
Vương thị phấn khởi nói: "Đây đúng là chuyện vuil Phải viết thư báo cho Đình Hiên một tiếng! Chắc chắn Đình Hiên sẽ rất hạnh phúc!"
Ôn Noãn cười nói: "Bà nội yên tâm, cháu đã gửi thư cho nhị tỷ phu rồi". Vương thị gật đầu, lại dặn dò Ôn Hinh: "Hinh nhi, con có thai phải chú ý một chút đến chuyện ăn uống, trong phủ tướng quân cũng không có bà vú nào có kinh nghiệm, dù sao phủ tướng quân cũng ở gần đây, sau này con và Đình Nhã cứ về đây ăn cơm là được!"
Ôn Hinh vẫy tay: "Không cần phải thế đâu bà, ngày nào cũng tới tới lui lui quá phiền phức. Cháu rất bận. Cháu sẽ chú ý đến chuyện ăn uống."
Ngô thị lập tức nói: "Đã mang thai rồi sao? Có gì quan trọng hơn con cái chứ? Sau này cứ sắp xếp mấy công việc kia cho cấp dưới xử lý đi! Đình Nhã, cháu trông con bé giúp ta! Sau này nếu các con lười đến, ta sẽ sai người mang đồ ăn sang đó cho các con."
Lâm Đình Nhã cũng sợ bản thân không biết gì, cũng sợ không biết mấy chuyện nên kiêng kị, nàng vội nói: "Cháu biết rồi."
Vương thị suy nghĩ, lập tức nói: "Vẫn nên tìm một bà vú có kinh nghiệm sang đó hầu hạ đi."