Chương 1864: Cẩn Thận Quá Mức
Chương 1864: Cẩn Thận Quá MứcChương 1864: Cẩn Thận Quá Mức
Ôn Thuần thấy biểu cảm này của Ôn Noãn thì trong lòng lộp bộp một cái.
Ôn Noãn cười đưa mấy cuốn sách cho Ôn Thuần: "Đại ca, đây là cuốn sách ghi chép những điều cần chú ý khi nữ tử mang thai, còn dạy khi nào cùng phòng thì cơ hội mang thai sẽ tương đối cao, khi nào cùng phòng thì cơ hội mang thai tương đối thấp. Trên đường đại ca đi nhậm chức này đường xá xa xôi, ít nhất cũng phải đi hơn một tháng, tới nơi nhậm chức có lẽ đại tẩu còn phải mất một đoạn thời gian mới có thể thích ứng với hoàn cảnh ở nơi đó, cho nên đại ca vẫn nên xem quyển sách này, kiềm chế một chút đi!"
Ôn Thuần bị lời nói của Ôn Noãn làm cho đỏ mặt, có một muội muội đi nói những lời như vậy với mình là loại cảm giác gì?
Những người làm ca ca trong thiên hạ này, có mấy ai có thể cảm nhận được?!
Cuốn sách này hắn nên nhận hay là không nhận đây?
Nhưng mà hắn cũng biết Ôn Noãn là có ý tốt.
Dù sao nếu có thai ở trên đường cũng là phiền toái. Hắn cũng không muốn Tử Vận phải chịu tội.
Hắn thật sự nên xem những cuốn sách đó.
Chỉ có thể giả vờ như không có việc gì, vẻ mặt đứng đắn nhận lấy: "Biết rồi!"
Ôn Thuần muốn hỏi Ôn Noãn, sao không nói những việc này với Tử Vận. Nhưng nghĩ đến da mặt của Tử Vận mỏng, chỉ sợ càng xấu hổ, sau đó cảm thấy vẫn là mình xấu hổ sẽ tốt hơn!
Ôn Thuần tiếp tục nói sang chuyện khác: "Muội gọi ta đến đây là vì chuyện này sao?"
"Đương nhiên không phải, đại ca ngôi đi, muội có việc muốn nói với đại ca một chút."
Ôn Thuần ngồi xuống, Ôn Noãn rót cho hắn một ly trà, sau đó nói một ít biện pháp làm yên ổn lòng dân và ngăn chặn bạo loạn cho hắn.
Ôn Thuần quản lý huyện kia vốn là của Đông Lăng quốc, bên trong đều là bá tánh nghèo khổ bị Đông Lăng quốc vứt bỏ, hiện tại biên cảnh giữa hai nước không biết lúc nào sẽ xảy ra chiến sự.
Sợ nhất là có cái đinh của Đông Lăng quốc ẩn núp ở bên trong khiêu khích những bá tánh đó gây chuyện, đến lúc đó nếu xử lý không tốt thì sẽ rất phiền toái.
Hai huynh muội thảo luận đến đêm khuya, lúc này Ôn Thuần mới rời đi.
Ngày hôm sau, Ôn Thuần và Lương Tử Vận đi tiền nhiệm trong sự đưa tiễn của cả nhà.
Biên cảnh Nam Cương.
Lâm Đình Hiên đang ở trong lều lớn, đang cùng vài vị tướng quân và phó tướng bàn bạc về trận chiến ngày mai với Nam Cương quốc.
Lâm Đình Hiên là thoát khỏi đại quân, một mình ra roi thúc ngựa dẫn đầu đuổi tới nơi này, đại quân vẫn còn ở trên đường, Nam Cương quốc đã dẹp xong Kỳ Linh Sơn, vậy nên hắn không thể không tới đây trước một bước.
Trận chiến ngày mai chỉ được phép thắng chứ không được bại!
Hiện tại đại quân của Nam Cương quốc đã cướp được Kỳ Linh Sơn mà Ôn Noãn thắng trong ngày đó, sĩ khí dâng cao, ngày mai bọn họ nhất định phải cướp lại.
"Tướng quân, ngày mai sau khi chúng ta cướp lại Kỳ Linh Sơn thì phải tiếp tục thừa thắng xông lên, trực tiếp đánh hạ huyện nhỏ Kỳ Lâm huyện ở bên cạnh Kỳ Linh Sơn của Nam Cương quốc sao?" Đường Kính hỏi.
Lâm Đình Hiên lắc đầu: "Không thể! Bên ngoài Kỳ Linh Sơn đến Kỳ Lâm huyện có mấy rừng cây nhỏ, hơn nữa rừng cây đó có nhiều chướng khí, độc khí, ta đoán quân địch sẽ mai phục ở rừng cây bên ngoài Kỳ Linh Sơn. Người Nam Cương quốc am hiểu dùng độc. Một khi chúng ta đi vào rừng có khí độc kia thì sẽ rất khó thoát thân."
Lâm Đình Hiên phán đoán dựa vào thói quen hành binh của tướng quân Nam Cương quốc kia, ngày mai bọn họ sẽ rất dễ dàng đuổi đại quân Nam Cương ra khỏi biên cảnh Nạp Lan quốc, sau đó làm cho bọn họ nhân cơ hội thừa thắng xông lên, cũng bố trí mai phục ở vùng rừng cây bên ngoài Kỳ Linh Sơn.
Cho nên hắn không định thừa thắng xông lên.
Kỳ Linh Sơn là ngọn nói Nam Cương quốc thua Ôn Noãn, ngày mai nhất định phải đoạt lại.
Đường Kính cảm thấy Lâm Đình Hiên hành quân quá mức thật cẩn thận.
Nhưng mà có cách nào đâu?
Lúc trước hắn ta đi theo Tuệ An quận chúa luyện võ, tự mình từ bỏ cơ hội kia, hiện tại người ta đã là Đại tướng quân, mà hắn ta chỉ là một phó tướng nho nhỏ!