Chương 1888: Phải Tìm Ra Nguyên Nhân
Chương 1888: Phải Tìm Ra Nguyên NhânChương 1888: Phải Tìm Ra Nguyên Nhân
An Thân Vương phi thấy Ôn Noãn giới thiệu dược thiện cho An Thân Vương nghe, bà lặng lg bảo thế tử An Thân Vương và Cẩn Vương đi sang thư phòng tìm danh sách trước.
Để Ôn Noãn và bà ở lại đây, xem thử có thể khiến An Thân Vương nhớ lại hay không.
Thời gian không còn nhiều, trong lòng hai người cũng sốt ruột, nên đi đến thư phòng của An Thân Vương tìm kiếm trước.
Ôn Noãn giới thiệu liên tiếp mấy loại dược thiện, đều là những món vô cùng mỹ vị.
Đương nhiên một phần cũng không nhiều lắm, chỉ non nửa chén mà thôi, cho nên ăn vào cũng không thấy no căng bụng.
Ông chỉ cảm thấy món nào cũng không đủ nhét kế răng!
Ôn Noãn thấy vậy liền nói: "Vương gia, ta nói không sai chứ? Đây đều là dược thiện, dược thiện không chỉ có thể chữa được bệnh mà còn có tác dụng phòng bệnh, nâng cao sức khỏe, để ta mắt mạch giúp ngài, rồi điều chỉnh mấy loại dược thiện được không?"
An Thân Vương liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, vươn tay: "Ta muốn ăn ngon! Không được bỏ dược liệu có vị cay đắng vào!"
An Thân Vương phi trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
An Thân Vương khác với những nam nhân khác, ông rất thích ăn đồ ngọt!
Luôn lén tìm kẹo ăn.
Nhưng thái y nói, đã lớn tuổi rồi thì không nên ăn quá nhiều đồ ngọt.
Vậy nên An Thân Vương phi cũng không cho ông ăn thường xuyên.
Ôn Noãn cười gật đầu, sau sau đó lấy ra một viên kẹo đường được bọc rất đẹp: "Được, tuyệt đối không đắng! Cho ngài một viên kẹo bổ sung trí não. Vương gia nếm thử xem."
"Bổn vương cũng không phải là con nít!" Tuy nhiên nói thì nói thế, nhưng An Thân Vương trực tiếp đoạt lấy, nhét vào trong miệng, sau đó dùng ánh mắt đắc ý liếc nhìn An Thân Vương phi một cái.
Kẹo vào trong miệng là tan, vị thơm ngọt nhè nhẹ tản ra trong miệng, An Thân Vương thỏa mãn tới mức nheo hai mắt lại.
An Thân Vương phi cố ý trừng mắt liếc ông một cái.
An Thân Vương vội nói: "Kẹo này bổ sung trí não, ta hay quên, nên phải ăn nhiêu! Đúng không quận chúa Tuệ An?"
"Vâng, một ngày chỉ được ăn một viên." Ôn Noãn cười đặt tay lên mạch đập của ông, đồng thời điều động mây tía bồi bổ cho cơ thể ông.
An Thân Vương trưng ra vẻ mặt thất vọng: "Mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi sao?"
An Thân Vương phi không khỏi bật cười: "Mỗi ngày ăn một viên là đã nhiều rồi!"
"Nhiều chỗ nào? Quả thật ít đến đáng thương!" An Thân Vương thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Ôn Noãn nghiêm túc bắt mạch cho An Thân Vương, trong lòng có hơi kinh ngạc, nhưng không thể hiện ra mặt.
Rất nhanh Ôn Noãn đã bắt mạch xong, An Thân Vương phi lập tức nói: "Thân thể Vương gia thế nào?"
Giọng điệu khó nén sự khẩn trương.
Ôn Noãn hơi mỉm cười: "Vương phi yên tâm, thân thể của Vương gia khá tốt. Còn chứng hay quên, không phải chỉ trong nửa khắc là có thể chữa khỏi ngay, phải từ từ. Đây là dấu hiệu lão hóa tự nhiên, chỉ cần không phải phát triển theo hướng tiêu cực, cũng đã tốt lắm rồi."
Hơn nữa bệnh này xuất phát từ nguyên nhân chức năng của đại não bị lão hóa, thoái hóa, gây chết tế bào não, suy giảm chất dẫn truyền thần kinh.
Nhưng nguyên nhân chính của căn bệnh này thì vẫn chưa được xác định rõ ràng.
Mỗi một người đều có dấu hiệu lão hóa tự nhiên, đây là quy luật tự nhiên, không thể chống lại, mây tía cũng không có cách nào thay đổi quy luật tự nhiên này, chỉ có thể giảm bớt tốc độ này.
Đương nhiên nếu là bệnh tật, thoái hóa do hormone gây ra, tế bào não sẽ chết, mây tía có thể chữa khỏi căn bệnh đó, điều chỉnh hormone trong cơ thể, để tế bào não có thể phát triển lại lần nữa, chất dẫn truyền thần kinh được khôi phục lại như bình thường, không còn thoái hóa.
Căn bệnh của An Thân Vương cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa từ tình trạng mạch hẳn không phải do lão hóa, hơn nữa mấy năm nay nhờ ăn dược thiện dưỡng sinh nên cải thiện rất rõ ràng.
Nhưng gần đây lại phát bệnh, hoặc là phải tìm ra nguyên nhân chính xác.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn cảm thấy đến lúc đó nên nói với Nạp Lan Cẩn Niên và thế tử An Thân Vương một câu.
Bây giờ bứt dây động rừng, ngoài phòng còn có người hầu hạ, Ôn Noãn cũng không nói.