Chương 1889: Chờ Ông Nhớ Ra
Chương 1889: Chờ Ông Nhớ RaChương 1889: Chờ Ông Nhớ Ra
An Thân Vương phi đồng ý gật đầu: "Quận chúa Tuệ An nói đúng, tình hình không đến nỗi càng ngày càng phát triển theo chiêu hướng xấu là tốt rồi."
Thái y nói bệnh này không thể chữa được.
Ôn Noãn thử hỏi: "Vương gia, bây giờ ngài còn nhớ rõ danh sách kia được cất ở đâu không?"
Nghe vậy, An Thân Vương không khỏi nhíu mày lại.
Ôn Noãn và An Thân Vương phi cũng không dám quấy rầy ông.
Hai người ngồi ở đó không dám phát ra một chút tiếng động nào, chờ ông nhớ lại.
Sau một lúc lâu, An Thân Vương trưng vẻ mặt cuối cùng ta cũng đã nghĩ ra nói: "Khi phụ hoàng đưa danh sách kia cho ta cùng với phần di..."
"Khụ khụ." An Thân Vương phi đột nhiên ho, sau đó cười cười nói với Ôn Noãn: "Hai ngày nay cổ họng có chút không khỏe."
Mà lúc này An Thân Vương bỗng dưng ngừng lại.
Chữ "chiếu", dân biến mất trong miệng An Thân Vương.
An Thân Vương phi âm thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu chuyện di chiếu bị truyền ra ngoài, rất dễ làm rối loạn triều cương, rốt cuộc Hoàng Thượng không phải không có hoàng tử!
Di chiếu của tiên hoàng là một bí mật, người biết đến nó chỉ có vài người mà thôi.
Khi An Thân Vương phát bệnh có lấy tờ di chiếu ra, la hét có người giả mạo tiên đế viết tấm di chiếu này, nói tiên hoàng là người đang còn tráng niên thì sao có thể lập di chiếu! Ông muốn tìm ra người làm giả di chiếu, tru di cửu tộc nhà hắn!
Vì thế nên bà ấy mới biết đến sự tồn tại của tấm di chiếu này.
Có đôi khi An Thân Vương sẽ đi vào trong mật thất lôi vài thứ mà ngày thường ông coi như bảo bối ra thưởng thức, còn có một lần lôi tờ di chiếu kia ra ôm nó khóc thật lớn, suýt chút nữa đã hu chết bà!
May sao thư phòng là nơi cấm ky, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần!
Cho nên An Thân Vương phát bệnh, bà sẽ hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho phép người ngoài đến thăm, bản thân bà cũng không đi ra ngoài gặp gỡ người khác.
Lo lắng có người nhân lúc bà ra phủ, đến chào hỏi, giả bộ như An Thân Vương cho mời.
Khi An Thân Vương phát bệnh nói không chừng ông lại không cẩn thận nói hết ra.
Lúc trước Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử có đến thăm dò.
Vì thế An Thân Vương phi lại càng cẩn thận.
An Thân Vương không nói tiếp, đột nhiên đứng lên: "Để ta tìm xem thử!"
Sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Dọa An Thân Vương phi nhảy dựng!
An Thân Vương phi vỗ ngực, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười với Ôn Noãn: "Vương gia là thế đó, tính tình hay nóng vội, muốn cái gì là làm cái đó! Quận chúa Tuệ An đừng trách móc."
Ôn Noãn làm sao dám so đo với một Vương gia, hơn nữa rõ ràng giữa hai người có bí mật không thể nói ra.
May sao nàng cũng không phải là loại người ham mê bát quái, nên không có tâm tư tìm hiểu. Vì thế Ôn Noãn cười trả lời: "Vương phi khách khí. Vương gia và Cẩn Vương đều có tính tình ngay thẳng, nôn nóng giống hệt nhau, tình cảm huynh đệ của bọn họ tốt thật!"
An Thân Vương phi không nói đi chung sang thư phòng xem thử, nên Ôn Noãn cũng không thể nhắc đến.
Rốt cuộc thư phòng của trọng thần trong triều đình là nơi mà người ngoài không thể bước vào nửa bước.
"Chúng ta ngồi ở đây chờ tin từ bọn họ đi! Nếu không sẽ càng thêm phiền. Vương gia coi Thập Thất hoàng đệ như con trai, tuổi của hai người kém nhau quá xa! Thế tử thì thảm rồi, có một hoàng thúc ưu tú như thế, học cái gì cũng nhanh, nên thằng bé và Thất hoàng tử khi còn nhỏ hay bị phụ vương đánh!" Nhớ đến việc này, An Thân Vương phi mặt đầy ý cười.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi nghe.
Nói nói, An Thân Vương phi lại nhắc đến chuyện thế tử An Thân Vương không muốn kết hôn. Bà thở dài một hơi: "Bây giờ Thập Thất hoàng đệ cũng đã đính hôn rồi, thằng bé này cũng không biết đến khi nào mới sẵn sàng đính hôn. Khi trong cung tuyển tú, chọn tú nữ cho nó, nó không thích một ai cả. Tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa. Ta và Vương gia chỉ có một đứa con trai là hắn, ta còn đang trông ngóng muốn được ôm cháu trai đây! Quận chúa Tuệ An cháu có quen biết cô nương nào không?"