Chương 1905: Nàng Không Muốn Chết
Chương 1905: Nàng Không Muốn ChếtChương 1905: Nàng Không Muốn Chết
Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng chắp tay hành lễ với Ôn Gia Thụy: "Đắc tội, quốc công gia."
"Hai vị đại nhân không cần khách khí như vậy, tùy tiện điều tra đi!"
Ngũ Thành Binh Mã Tư lại dặn dò người phía dưới: "Khi mọi người điều tra thì cẩn thận một chút, không được làm hỏng đồ của An Quốc Công phủ."
Sau đó ông ấy lại vung bàn tay lên đối với binh lính: "Luc soát!"
Sau đó mang theo người đi điều tra!
Ôn Gia Thụy nói với gã sai vặt của mình: "Báo cho phu nhân bảo người trong phủ đều ra nơi này chờ."
"Dạ, lão gia!" Ga sai vặt lập tức chạy tới báo cho mọi người.
Sau khi Ôn Noãn cùng thế tử An Thân Vương trở về đã nói chuyện này cho mọi người, cho nên mọi người rất nhanh đều đã tụ tập tại tiên viện.
Ôn Linh cùng Ôn Thiến đi một đường từ khách viện đến, thấy rất nhiều binh lính vội vàng điều tra khắp nơi như thế, nàng sợ tới mức sắc mặt có chút tái nhợt, kéo chặt lấy tay Ôn Thiến.
"Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không bị chém đầu chứ!"
Nàng thật sự có chút lo lắng sẽ bị bắt vào trong nhà lao!
Nàng nghĩ đến khi Ôn Nhu cùng Ôn Hinh thành thân, Vương Kiêu tặng nhiều đồ như vậy, ông ấy chỉ là một con rể đi ở rể của nhà người ta, sao có thể có nhiều bạc như vậy?
Hơn nữa Vương Kiêu là phản đồ, trước kia ông ấy có thể phản bội Hoài Nam vương, hôm nay ông ấy cũng có thể phản bội triều đình.
Nếu mà Vương Kiêu thật sự lén cất giấu quốc khố của tiền triều, đây chính là tội lớn tru cửu tộc!
Làm sao bây giờ?
Nàng không muốn chết!
Sớm biết thế thì trước đó vài ngày nên đi theo cha mẹ về huyện Ninh Viễn, không nên ở lại nơi này.
Ôn Thiến cầm lấy tay Ôn Linh rồi trấn an nói: "Sẽ không! Cữu công gia sẽ không làm chuyện như vậy, thanh giả tự thanh -I Hoàng Thượng là minh quân sẽ không oan uổng trung thần!"
"Chẳng may không phải oan uổng thì sao? Tỷ tỷ, muội không muốn chết!"
Ôn Thiến trừng mắt nhìn Ôn Linh một cái: "Muoi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Quốc công gia không phải là người như vậy!"
Ôn Linh bị Ôn Thiến quát một câu, tủi thân nói: 'Muội chỉ sợ hãi mà thôi! Tỷ còn không sợ chết sao?"
Ôn Thiến nắm tay Ôn Linh, phát hiện ra Ôn Linh sợ hãi đến lòng bàn tay đều ướt.
Trong lòng nàng mềm nhũn, giọng nói dịu dàng đi một chút: "Sao phải sợ! Cữu công gia không phải là người như vậy, muội cũng biết một nhà tứ thúc rồi đấy, không phải là người như vậy. Chỉ cần quan phủ điều tra rõ, mọi người đều sẽ không có việc gì. Một nhà Tứ thúc một bước lên trời chỉ trong một thời gian ngắn, nên sẽ có rất nhiều người hâm mộ ghen ghét, có khi lân này cũng là có người hãm hại thôi. Nhưng mà Cẩn Vương sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng mọi chuyện. Chúng ta đều có thể bình an vượt qua."
Ôn Thiến lôi kéo tay Ôn Linh, nhìn những cấm vệ điều tra quân khắp nơi.
Trong lòng nàng cũng sợ, nhưng mà không phải nàng sợ Vương Kiêu cùng cả nhà Ôn Gia Thụy lén cất giấu quốc khố tiền triều, nàng chỉ sợ Vương Kiêu cùng Ôn Noãn bị người hãm hại.
Giống như cha nàng năm đó! Khi đó còn có Noãn nhi nghĩ mọi cách đi cứu cha mình, nhưng mà hiện tại có ai có thể cứu được một nhà tứ thúc đây?
Người muốn bắt bọn họ chính là đương kim thiên tử, thiên hạ này còn có ai có thể cao hơn hoàng thượng nữal
Ôn Linh nghĩ đến Nạp Lan Cẩn Niên, trong lòng rốt cuộc cũng không còn hoảng loạn như vậy nữa.
Vốn dĩ thế tử An Thân Vương đang cùng Ngô Tịnh Mỹ phi ngựa ở luyện võ trường, giờ phút này hắn lại mang theo Ngô Tịnh Mỹ đi tới phía sau mọi người, nói với nàng: "Không cần sợ hãi, sẽ không có việc gì."
Ngô Tịnh Mỹ gật đầu: "Ta biết."
Thế tử An Thân Vương nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Tại sao cô biết?"
Hắn cũng không dám bảo đảm!
Việc này còn phải xem kết quả có thể tra ra cái gì không!
Tuy rằng hắn cảm thấy Vương Kiêu không phải là người như vậy, nhưng mà chẳng may thì sao?