Chương 1908: Mọi Người Không Cần Cẩn Thận Như Vậy
Chương 1908: Mọi Người Không Cần Cẩn Thận Như VậyChương 1908: Mọi Người Không Cần Cẩn Thận Như Vậy
Ngũ Thành Binh Mã Tư cảm thấy Tuệ An quận chúa là đang khoe khoang, nhưng mà ông ấy cũng không tìm được bất cứ lý do nào để từ chối!
Thế nhưng ông ấy vẫn nhịn không được tò mò nói: "Tuệ An quận chúa cùng Vô Danh đại sư rất thân sao? Vậy đại sư Vô Danh có phải người của Đông Lăng quốc không?
Người dân ở Đông Lăng quốc đều nói Vô Danh đại sư là người của Đông Lăng quốc.
Nhưng bức tranh đầu tiên của vô danh đại sư xuất hiện là ở phủ Giang Hoài, mà Tuệ An quận chúa lại là người của phủ Giang Hoài, hay là bọn họ thật sự có quên biết?
Ôn Noãn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Dai sư Vô Danh không phải người của Đông Lăng quốc, Vô Danh đại sư còn rất thích ăn rau dưỡng sinh."
Rau dưỡng sinh?"
Ngũ Thành Binh Mã Tư như bừng tỉnh:
Đúng vậy, người đã từng ăn qua rau dưỡng sinh thì sẽ không thích ăn món khác nữal
Khó trách ở nơi này của Tuệ An quận chúa lại có nhiều bức tranh của Vô Danh đại sư như vậy.
Hóa ra Vô Danh đại sự cũng là một người sành ăn!
Quả thật là có cùng chung chí hướng với ông ấy!
Ôn Noãn nhịn không được lại nhắc nhở nói: "Đại nhân, mau kiểm tra đi! Nếu không mặt trời cũng xuống núi."
Mặt trời cũng sắp xuống núi?
Thời gian đến bữa tối nhanh đến như vậy?
Vậy lục soát xong vẫn có thể ở lại chỗ Tuệ An quận chúa ăn bữa tối đúng không?
Chắc chắn được!
Ngũ Thành Binh Mã Tư gật đầu: "Mọi người nắm chắc thời gian lục soát, trước bữa tối phải lục soát cho xong!"
"Dạ!" Vài tên cấm vệ quân vừa nghe đã hiểu rõ được ý của ông ấy.
Ôn Noãn: "..."
Thế giới này có ai mời binh lính đến nhà của mình dùng cơm không?
Ngày mai lâm triều có khi nào bị Ngự Sử buộc tội phủ An quốc công hối lộ cấm vệ quân đến xét nhà không?
Những thuộc hạ đều từ chối việc chạm vào bức tranh này, nên Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Nhưng mà ông ấy cũng không dám mở bức tranh này bằng bàn tay thô ráp của ông ấy, vừa rồi ông ấy nghĩ đây đều là tranh của Tuệ An quận chúa nên mới không sợ hãi!
Hiện tại đã biết đây là tranh vẽ của Vô Danh đại sư, ông ấy lo bàn tay của mình sẽ làm ô uế bức tranh của Vô Danh đại sư!
"Tuệ An quận chúa, có thể cho ta mượn một chiếc khăn chưa dùng được không?”
Ôn Noãn lấy ra chiếc khăn màu trắng không có thêu hình gì đưa cho ông ấy.
Ngũ Thành Binh Mã Tư lại lấy một chiếc khăn từ trong lòng ngực của mình ra, bao lên tay của mình, sau đó mới cẩn thận mở những cuộn tranh của Vô Danh đại sư để xem xét.
Ông ấy còn cẩn thận hơn so với những kỳ trân dị bảo mà đám binh lính đã tìm được trong khố phòng.
Ôn Noãn thấy vậy chỉ biết giật giật khóe miệng, cũng không nói gì thêm. Nàng đã nói, người khác nghĩ tranh của Vô Danh đại sư là vô giá.
Nhưng nàng còn đang hy vọng tranh này có thể kiếm được chút bạc đây này!
Những chuyện gần đây cứ liên tiếp xảy ra, làm cho tiên bạc trong nhà cũng không còn nhiều.
Mỗi lần Ngũ Thành Binh Mã Tư mở một bức tranh đều sẽ khen ngợi không dứt!
Tuy ông ấy là quan võ, nhưng cưới được thê tử có tài văn chương, là thứ nữ của Hàn Lâm Đại học sĩ, vẫn luôn bị phu nhân dạy dỗ nên cũng có chút khả năng thưởng thức.
Ôn Noãn đứng bên cạnh nhìn mọi người lục soát cẩn thận.
Đám lính thật sự cẩn thận lục soát, từng quyển sách đều được lật ra, mỗi một đồ vật đều được chạm vào để xem có cơ quan hay không, hay còn có gian mật thất nào khác không.
Ngũ Thành Binh Mã Tư vẫn luôn dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, phải đem những vật này trả vê chỗ cũ.
Nếu do binh lính trước kia xét nhà, thì những thứ này đều sẽ bị tùy tiện đặt lung tung!
Nhà ai bị xét nhà mà được đặt những vật dụng trở lại như cũ?
Nếu đều xét nhà theo kiểu như vậy, thì lục soát tới trời tối đen có lẽ cũng chưa lục soát xong.
Dù sao những quan viên bị xét nhà đều là nhà có gia nghiệp lớn, không biết có bao nhiêu thứ tốt.
Ngũ Thành Binh Mã Tư thúc giục mọi người xong liền vội nói với Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa xin chớ trách, chúng ta cần điều tra rõ một chút, mới có thể trả lại sự trong sạch cho Vương tướng quân!"
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu: "Ta biết! Mọi người cũng không cần quá cẩn thận như vậy, cứ làm thoải mái một chút".