Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1909 - Chương 1916: Lời Nói Thấm Thía

Chương 1916: Lời Nói Thấm Thía Chương 1916: Lời Nói Thấm ThíaChương 1916: Lời Nói Thấm Thía

Ôn Thiến cười lạnh: "Vậy trước kia cả nhà tứ thúc giúp cha mở hiệu thuốc thì sao? Nếu không có hiệu thuốc đó, thì cả nhà chúng ta có thể sống thoải mái như ngày hôm nay hay sao? Tình thân không thể tính kế như thế! Không so đo ai giúp nhiều ai giúp ít, sau đó phải bù đắp phần ân tình còn thiếu! Tình thân chân chính hẳn phải là một bên gặp nạn, thì một bên khác phấn đấu quên mình, cố gắng hết sức để giúp đỡ! Tình thân là không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!"

"Muội tham sống sợ chết, ích kỷ, vong ân phụ nghĩa như thế, muội muốn chạy thì mau đi đi! Nhưng sau khi việc này trôi đi, muội đừng hòng quay ve đây nữa! Cha mẹ sẽ không cho phép muội ở lại kinh thành!"

Nào có ai chỉ lo kiếm lợi, chẳng muốn trả giá thứ gì cả?

Sắc mặt Ôn Linh thay đổi.

Cha mẹ luôn nói tỷ tỷ là người hiểu chuyện hiểu lý lẽ, hào phóng khéo léo, bảo bản thân nhớ học hỏi, nàng thấy Ôn Thiến tức giận đến tím mặt, giật giật môi: "Muội không đi là được! Ai tham sống sợ chết, ích kỷ, vong ân phụ nghĩa chứ! Muội, muội chỉ vì sợ mà thôi!"

Ôn Thiến nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, muội muội mình, tính tình này của nàng, nàng thật sự hy vọng mình có thể khiến muội muội thức tỉnh!

May sao, Ôn Linh cũng biết nghe lời.

"Linh nhi, làm người phải biết cảm ơn, phải có tấm lòng lương thiện! Không thể chỉ chăm chú vào bản thân! Trái tim con người cũng biết rét lạnh, muội khiến cho người ta thất vọng buồn lòng thì không thể nung nóng nó thêm lần nào nữa! Người sống trên đời, ai mà không gặp khó khăn chứ? Muội thấy người ta sống tốt thì bám dính quanh họ, khi người ta gặp chuyện thì lại trốn biệt tăm, bộ dáng này của muội, sau này muội gặp chuyện ai sẽ giúp? Chính muội tự ngẫm lại xem bản thân có đi giúp người như thế hay không? Hơn nữa liệu có ai chắc chắn rằng cả đời sẽ không bao giờ gặp khó khăn, không cần người khác phải giúp không?" Ôn Thiến nói những lời thấm thía.

Trong lòng Ôn Linh chấn động, đương nhiên nàng sẽ không giúp những người như thế.

Nàng cũng không chắc chắn bản thân không cần sự giúp đỡ từ người khác!

Cả đời dài như thế cơ mài

Ôn Linh đỏ mắt nói: 'Muội biết rồi, không phải muội vẫn chưa đi hay sao?"

Ôn Thiến không nói nữa, hy vọng nàng có thể suy nghĩ cẩn thận!

Nàng đi đến cái kệ đựng hòm thuốc, cầm một lọ thuốc mỹ, bôi thuốc cho Ôn Linh.

Vừa bôi thuốc, vừa dạy dỗ nàng đạo lý làm người.

Muội muội của mình, cho dù là như thế nào thì mình cũng mong muốn nàng sống tốt, đứng thẳng lưng, nàng làm tỷ tỷ thì phải dẫn đường cho nàng.

Hai ngày sau, Ngự Thư Phòng của hoàng cung.

Thuận Thiên phủ doãn, Ngũ Thành Binh Mã Tư, Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ thượng thư báo cáo lại kết quả điều tra với Hoàng Thượng.

Hai ngày này, ông đã đến An Quốc Công phủ điều tra, mấy thứ trong quốc khố tiền triều giả giả thật thật đó, từng món đều được lôi ra đối chứng xác minh, phát hiện có một cây thoa bạch ngọc, dựa theo những gì mà tiền triều đã ghi lại về những món đồ trong quốc khố thì nó chính là tác phẩm do một đại sư thành danh điêu khắc.

Chiếc thoa bạch ngọc kia là một đóa hoa lan bạch ngọc được điêu khắc sinh động như thật, thật đến mức khiến người nhìn vào, không nhịn được hít hít mũi, xem thử có ngửi được mùi thơm từ hoa ngọc lan hay không.

Hoàng Thượng cầm chiếc thoa lan bạch ngọc kia lên, nhíu mày nói: "Chắc chắn cái này là tác phẩm của đại sư Hi Hòa?"

Thuận Thiên phủ doãn chắp tay nói: "Bam Hoàng Thượng, vi thần đã mời Hàn Lâm đại học sĩ, An Thân Vương và Ninh Vương đến giám định, đây đúng thật là tác phẩm của đại sư Hi Hòa tiền triều."

"Chiếc trâm ngọc này được tìm thấy ở trong phòng một đường tỷ của Ôn Noãn?"

"Bẩm Hoàng Thượng, đúng thế." Ngũ Thành Binh Mã Tư đứng dậy trả lời.

Khi xoát nhà, sẽ lục soát hết mọi thứ trong phòng, rồi ghi chép lại rõ ràng.

Hoàng Thượng nhìn Ngũ Thành Binh Mã Tư hỏi lại: "Hai ngày nay cả nhà An Quốc Công làm gì?"

Tuy rằng không có trọng binh vây quanh An Quốc Công phủ, nhưng vẫn phái người canh giữ bốn phía, âm thầm chú ý, đây là quy củ.

Là luật pháp do tiên hoàng định ra, Hoàng Thượng cũng cảm thấy ổn, đương nhiên ông sẽ không sửa.
Bình Luận (0)
Comment