Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1910 - Chương 1917: Trong Lòng Mọi Người Lộp Bộp Một Tiếng

Chương 1917: Trong Lòng Mọi Người Lộp Bộp Một Tiếng Chương 1917: Trong Lòng Mọi Người Lộp Bộp Một TiếngChương 1917: Trong Lòng Mọi Người Lộp Bộp Một Tiếng

Ngũ Thành Binh Mã Tư nói: "Bam Hoàng Thượng, quận chúa Tuệ An và An Quốc Công ra sau núi hái dược liệu. Phong công tử và Ôn tứ cô nương luyện chế thuốc trị thương. An Quốc Công phu nhân và lão phu nhân, sắp xếp nha hoàn cùng nhau may quần áo mùa đông, nghe nói sẽ mang đi quyên góp cho binh lính ở biên cương phía Bắc trước khi mùa đông đến, người một nhà đều tỏ ra bình thường".

Ngũ Thành Binh Mã Tư hội báo lại những việc mà người trong An Quốc Công phủ đã làm trong hai ngày qua.

Hoàng Thượng nghe xong thì gật gật đầu: "Quận chúa Tuệ An và phu nhân An Quốc Công luôn quan tâm chăm sóc cho binh lính, hiểu cho bá tánh."

Nếu nói Ôn Noãn tham nhũng quốc khố của tiền triều, Hoàng Thượng không tin!

Nếu không, chẳng phải ông và Thập Thất hoàng đệ mắt mù nhìn lầm người sao?

"Đã bắt được người quản sự kia của Vương tướng quân hay chưa?"

"Bẩm Hoàng Thượng, nghe nói vị quản sự kia đã đến huyện Ninh Viễn, muốn bắt về kinh thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng."

Hoàng Thượng nhíu mày: "Phải thẩm vấn chủ nhân của cây trâm ngọc này."

"Rõ!" Thuận Thiên phủ doãn nhanh chóng đồng ý.

An Quốc Công phủ.

Hai ngày nay, người một nhà Ôn Noãn ai cũng ngoan ngoãn ở trong phủ không đi ra ngoài.

Mấy năm nay người trong nhà đều bận tối mày tối mặt, bây giờ coi như cũng trộm được mấy ngày nhàn hạ.

Ngô thị và Vương thị điều động nha hoàn có kỹ năng thêu tốt, còn cả Ngô Tịnh Mỹ, Ôn Thiến, Ôn Linh bắt đầu may quần áo mùa đông cho binh lính trong quân doanh.

Sau đó Ôn Noãn tính toán lại, quyết định quyên tặng hai mươi vạn bộ quần áo mùa đông cho binh lính, bây giờ đang là mùa hè, chuẩn bị sẵn sàng, vừa hay trước khi mùa đông đến có thể vận chuyển tới biên giới phía Bắc lạnh giá.

Buổi tối hôm đó sau khi Ôn Nhu và Ninh Hoài Kiệt tới thì trực tiếp ở lại.

Cho nên Ôn Nhu phụ trách việc làm rập giấy, trước hết là vẽ ra giấy, sau khi thử thấy không có vấn đề gì, mới dùng đặt rập giấy lên vải để cắt.

Sau đó những mảnh vải đã cắt gọn gàng kia sẽ được chia đều cho các hộ có hoàn cảnh khó khăn trong thành may giúp, để bọn họ kiếm thêm chút tiền.

Rốt cuộc hai mươi vạn bộ quần áo mùa đông, áo trên cộng với cả quần nữa tổng cộng là 40 vạn, chỉ tính riêng người trong phủ cũng không có khả năng hoàn thành.

Bởi vì muốn thuê thêm người ngoài cùng làm, cho nên phải may mẫu, để bọn họ tham khảo.

Ngũ Thành Binh Mã Tư đột nhiên dẫn theo hai binh lính đi đến.

Biểu cảm ba người có hơi nghiêm túc.

Trong lòng mọi người lộp bộp một tiếng.

Ôn Linh sợ tới mức trật tay đâm trúng mũi kim, đau đến mức khiến nàng thở nhẹ một tiếng.

Ôn Thiến nhìn nàng rồi nhỏ giọng nói một câu: "Không sao chứ?"

Ôn Linh vội lắc đầu, nhỏ giọng đáp lại: 'Không sao."

Ngô thị ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, cười nói: "Lần này đại nhân đến có việc gì sao?"

Những người khác cũng đứng dậy theo. Ngũ Thành Binh Mã Tư nói: "Ta đến mời Ôn Linh cô nương về nha môn hỏi chuyện."

Ôn Linh?

Ngô thị quay đầu nhìn về phía Ôn Linh.

Mọi người cũng quay đầu nhìn về phía Ôn Linh.

Ôn Thiến dùng ánh mắt dò hỏi Ôn Linh, vì sao!

Ôn Linh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai cái đùi dưới váy cũng run lên bần bật!

Mời nàng đến nha môn hỏi chuyện gì chứ?

Nàng đâu có tham nhũng quốc khố của tiền triều!!!

Ngô thị cho rằng Ngũ Thành Binh Mã Tư nghĩ sai rồi, lại thấy bộ dạng bị dọa đến choáng váng của Ôn Linh, không khỏi khách khí cười nói: "Đại nhân, có phải ngài nhớ sai rồi không? Ôn Linh cô nương?"

Ngũ Thành Binh Mã Tư lắc lắc đầu nhìn Ôn Linh nói: "Không sai, đúng là Ôn Linh cô nương! Ôn Linh cô nương, mời đi theo ta đến nha môn một chuyến!"

Ôn Linh: "..."

Đến nha môn làm gì?

Đừng nói là bị nghiêm hình bức cung đấy chứ?

Nghĩ đến đây Ôn Linh sợ tới mức lắc đầu liên tục, trốn ra sau lưng Ôn Thiến: "Ta không đi, ta không tham những quốc khố của tiền triều! Ta còn chẳng có một thỏi bạc nào cải"

Ngũ Thành Binh Mã Tư nhìn thấy phản ứng này của nàng, nhíu mày!

Ôn Thiến vội vàng kéo Ôn Linh, tuy rằng trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Đại nhân, vì sao lại kêu muội muội ta đi thẩm vấn?"
Bình Luận (0)
Comment