Chuong 1925: Khong Thua Nhan
Chuong 1925: Khong Thua NhanChuong 1925: Khong Thua Nhan
Hình Bộ thượng thư liếc nhìn bộ đầu một cái.
Ngày hôm qua Hoàng Thượng tức giận với mình, chuyện này là có liên quan đến nữ tử này!
Bộ đầu trực tiếp đập một gậy về hướng hai chân của nàng ta, hai đầu gối cong xuống, trực tiếp quỳ xuống.
Ôn Ngọc cảm nhận hai đầu gối truyền tới một trận đau nhức!
"Dân nữ là người của Tam hoàng tử, các ngươi cũng dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định sẽ nói cho Tam hoàng tử!"
Phủ doãn Thuận Thiên Phủ đập đường mộc một cái, vang lên tiếng "bang".
Ôn Ngọc hoảng sợ.
Phủ doãn Thuận Thiên xụ mặt nói: "Ở trên công đường không được ồn ào, nếu không vả miệng!"
Ôn Ngọc lập tức câm miệng.
Vừa rồi cây gậy kia đánh xuống, đến bây giờ hai đầu gối của nàng ta vẫn còn đaul
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên đi tới từ cửa nách, ngồi trên một chiếc ghế bành ở bên cạnh, không nói gì.
Hắn muốn nhìn xem Ôn Ngọc này nói như thế nào.
Là người của Tam hoàng tử sao?
Phủ doãn Thuận Thiên bắt đầu thẩm vấn Ôn Ngọc.
"Ôn Ngọc cô nương, có phải Ôn Linh cô nương nhận một cây trâm bạch ngọc từ chỗ ngươi không?"
Ôn Ngọc nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lắc đầu: "Bẩm đại nhân, dân nữ chưa từng nhìn thấy."
Cây trâm bạch ngọc này là nàng ta nhìn thấy từ chỗ một người bán rong vào nam ra bắc.
Nàng ta cũng là người gặp qua thứ tốt, Tam hoàng tử cũng ban thưởng không ít thứ tốt cho nàng ta, cho nên nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn ra loại ngọc này là chất ngọc chỉ xuất hiện trong cung.
Người bán rong kia lén nói cho nàng ta là trong lúc hoàng cung tiền triều bị công hãm, thái giám nơi đó nhân lúc rối loạn mà lén mang ra ngoài, là đồ vật trong cung, là thứ tốt!
Hắn ta còn chỉ cho nàng ta nhìn ấn ký phủ nội vụ của tiền triều.
Lúc ấy trong lòng Ôn Ngọc chợt lóe lên một ý tưởng, nghĩ đến lời đồn đãi vớ vẩn kia, nàng ta lập tức bỏ ra một trăm lượng mua cây trâm đó.
Sau đó nhân cơ hội đưa cho Ôn Linh vẫn luôn thích ninh nọt kia.
Ôn Ngọc biết thứ này nếu rơi vào người thành tinh như Ôn Noãn thì nhất định sẽ bị nhận ra, nhưng Ôn Linh là người tham lam, nàng ta lại không có bao nhiêu thứ tốt, nếu mình nửa thật nửa giả dụ dỗ nàng ta, đương nhiên nàng ta sẽ tự mình giữ lại, không nỡ đưa ra mà giữ cho bản thân.
Ôn Ngọc cũng không biết mình làm như vậy là đến lúc nào mới có tác dụng, hoặc có thể có tác dụng hay không.
Dù sao nàng ta nghĩ nếu một ngày nào đó nhìn thấy Ôn Ngọc đeo đi ra ngoài, vừa lúc mình nhìn thấy thì sẽ tìm người kêu gào lên, gây chút phiền toái cho tiện nhân Ôn Noãn kial
"Nhưng mà Ôn Linh cô nương nói cây trâm bạch ngọc này là ngươi tặng cho nàng ta."
Một nhà tứ phòng cướp số phận của người khác, làm ra việc lòng dạ hiểm độc như vậy, tốt nhất là cả nhà bị tịch thu tài sản chém hết cả nhà, phạt đi canh giữ hoàng lăng là quá hời cho bọn họ.
Ai bảo ôn thần Ôn Noãn kia cướp số phận của bọn họ, sống lại, biến thành một nhà bọn họ thăng chức rất nhanh! Hừ, đạo sĩ kia đã nói, tỷ tỷ của nàng ta là mệnh kim tôn ngọc quý, một người đắc đạo, gà chó lên trời!
Nếu không phải bị ôn thần Ôn Noãn cướp đoạt số phận của đại phòng bọn họ thì sao một nhà bọn họ lại thê thảm như vậy chứ, hiện tại mình còn không thể sinh long nhi cho Tam hoàng tử, mẫu bằng tử quý?
Tam hoàng tử nói, nếu mình sinh ra long nhi thì hắn ta sẽ xin Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, phong mình thành phi.
Nhưng mà đến nay bụng của mình vẫn luôn không có động tĩnh gì, nàng ta đi chùa miếu hỏi, sư phụ kia nói số phận đã phá, cuộc đời này rất khó có hậu, vê sau phải làm nhiều việc thiện tích phúc, ăn chay niệm phật.
Cho nên nhất định là ôn thần Ôn Noãn kia đã phá số phận của nàng tal
Nếu không thì sao một người từ khi sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, sắp bệnh chết lại có thể đột nhiên trở nên sinh long hoạt hổ, lại còn kim tôn ngọc quý!
Bởi vì suy nghĩ chuyện của Ôn Noãn, cho nên vẻ mặt của Ôn Ngọc có chút dữ tợn!