Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 193 - Chương 195: Nàng Ta Không Được

Chương 195: Nàng Ta Không Được Chương 195: Nàng Ta Không ĐượcChương 195: Nàng Ta Không Được

Bọn họ đều là chân đất, sinh con gái trông rau bắt sâu, giặt quần áo nấu cơm thì biết, vẽ tranh sao, đừng nói giốn!

"Không phải nàng ta! Có phải là thím không biết không?"

"Sao có thể là tôi không biết! Hôm nay nhà bọn họ mời cả thôn đến ăn tiệc. Chính là bởi vì Ngọc nhi vẽ tranh đẹp được Hứa đại sư gì đó nhìn trúng, muốn nhận Ngọc nhi làm đồ đệ! Ông không tin thì hỏi các cô nương khác một chút đi, xem bọn họ có biết vẽ tranh không? Tất cả cô nương trong toàn thôn đều ở chỗ này."

Đến nỗi ba tỷ muội Ôn Noãn, thím Vĩnh Phúc trực tiếp bỏ qua, gia đình sa cơ thất thế nhất trong thôn, một người mỗi ngày ốm đau năm trên giường, hai người khác chơi bùn thì nhiều, bút lông chỉ sợ con chưa từng được cầm, chuyện cao lớn như vẽ tranh như vậy, sao các nàng có thể biết!

"Không phải là Hứa đại sư gì đó, là Từ đại sư!" Trong thôn có người sửa đúng lời nói của thím Vĩnh Phúc.

Mọi người đều mơ hồ.

Không phải nói Ôn Ngọc đã bái Từ đại sư làm sư phụ, đặc biệt chúc mừng một chút sao?

Nhưng mà hiện tại Từ đại sư tới, vì sao ông ấy lại giống như không quen biết Ôn Ngọc, mà là đang tìm một cô nương biết vẽ tranh khác?

Tất cả cô nương trong thôn đều ở đây? Từ Đình Chi nhìn xung quanh một vòng, mày nhíu chặt, gương mặt nghiêm túc một trăm phần!

Không col

Nơi này không có đồ đệ nhỏ của ông.

Chẳng lẽ đồ đệ của ông không ở Ôn gia thôn?

Vậy phiền toái rồi!

Toàn bộ huyện Ninh Viễn lớn như vậy.

Từ Đình Chi lộ vẻ mặt mất mát: "Xin lỗi, quấy rầy! Tôi tìm lầm địa chỉ."

Từ Đình Chi nói xong lậo tức xoay người rời đi.

Quách phu tử nóng nảy, cho rằng Từ Đình Chi không nhận ra Ôn Ngọc, vội vàng nhắc nhở nói: "Từ đại sư, tranh của Ôn Ngọc ở buổi bán đấu giá đã bán ra với giá cao 150 lượng. Từ đại sư, lão nhân gia ngài không phải tìm đồ đệ sao? Ôn Ngọc cô nương rất có thiên phú trong lĩnh vực hội họa! Không phải ngài muốn nhận nàng làm đồ đệ sao? Ôn Ngọc cô nương là một đứa bé rất có thiên phú."

Từ Đình Chi nghe được lời này, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ôn Ngọc: "Nàng ta? Nàng ta không được."

Từ Đình Chi nói rồi quay đầu rời đi.

"Nàng ta không được", Ôn Ngọc nghe được ba chữ này, một cảm xúc không biết tên xông thẳng lên đầu óc, nàng ta không chút nghĩ ngợi nói: "Từ đại sư, ngài là bởi vì ngày đó tôi làm ngài nhường chỗ ngồi nên tức giận sao? Tôi có thể xin lỗi."

Từ Đình Chi đi được hai bước lại dừng bước chân, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: 'Không phải, là cô vẽ không được."

Vẽ, chữ này chứa đầy kiêu ngạo của Ôn Ngọc, đây là thứ mà nàng ta tự nhận cao hơn người khác một bậc!

Đây là vốn liếng để sau này nàng ta bay lên cành caol

Nhưng mài

Từ đại sư ở trước mặt tất cả mọi người trong thôn nói nàng ta vẽ không được! Điều này làm nàng ta biết giấu mặt đi đâu?

Hơn nữa, hôm nay là vì chúc mừng nàng ta trở thành đồ đệ của Từ đại sư, cho nên mới mời khách!

Mời tất cả mọi người trong thôn!

Còn mời huyện thừa, một số phú hộ trên trấn!

Không ngờ Từ đại sư thật sự đến đây, nhưng mà lại không phải tới nhận nàng ta làm đồ đệ, mà là tới nói nàng ta không được!

Nàng ta vẽ không được!

Nàng ta không làm nổi đồ đệ của ông ấy!

Chuyện mất mặt như vậy, loại nhục nhã này, từ trước đến nay, người luôn có lòng tự trọng rất cao lại hiếu thắng như nàng ta làm sao có thể chịu được!

Nhưng Ôn Ngọc cũng không phải là người nào cũng dám nổi giận, nói lời hung ác. Nàng ta đè nén cơn giận trong lòng, hỏi: "Từ đại sư, tranh vẽ của tôi bán đấu giá được 150 lượng, ngoài tác phẩm của ngài ra, không có ai cao hơn tôi, tôi cả gan hỏi một câu, tôi vẽ không được chỗ nào?"

Tất cả mọi người trong thôn đều gật gật đầu.

Một bức tranh giá 150 lượng đó! Một bức tranh chẳng khác nào một căn nhà lớn!

Bức tranh như vậy còn không được, không được chỗ nào?

Quách phu tử và huyện thừa đại nhân cũng nhìn về phía Từ đại sư.

Một bức có thể bán với giá 150 lượng, tuyệt đối không thể nói là không được!

Mặc dù không thể so với tác phẩm của các họa sư nổi tiếng, nhưng cũng tuyệt đối không kém!

Hơn nữa Ôn Ngọc mới mười hai tuổi!

Mười hai tuổi đã có thể vẽ ra bức tranh giá trị 150 lượng, không được chỗ nào?

Từ Đình Chỉ lại lân nữa dừng bước chân, quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment