Chương 196: Mất Mặt
Chương 196: Mất MặtChương 196: Mất Mặt
Từ Đình Chi lại lần nữa dừng bước chân quay đầu lại: "Quá danh lợi, quá có mục đích, không có linh hồn, không có linh tính, mất đi bản tâm. Hơn nữa cũng chỉ là 150 lượng bạc mà thôi, bức tranh của đồ đệ tôi là được mua với giá ba ngàn lượng!"
Từ Đình Chi nói xong thì trực tiếp rời đi, để lại Ôn Ngọc với sắc mặt vô cùng khó coi và một đám người có sắc mặt khắc nhau.
Thôn dân: Một bức tranh giá ba ngàn lượng là cái khái niệm gì?
Có thể mua một cửa hàng trên con phố ở trấn trên!
Hít!
Thôn dân thở hốc vì kinh ngạc, con cháu nhà ai tài giỏi như vậy?
Lời nói của Từ đại sư thật sự không hề khách khí.
Sắc mặt của Ôn Ngọc đã không thể dùng từ tái mét để hình dung!
Trong sân sáng rực ánh nắng, đúng là thời gian nắng nóng nhất trong ngày, cả người nàng ta lại giống như rơi vào hố băng!
Khắp cả người lạnh lão!
Tất cả kiêu ngạo của nàng ta, tất cả tự tôn của nàng ta đều bị dập nát!
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng đều lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Vương thị, bà ấy đi đến phía sau Chu thị, ngạc nhiên nói: "Chu thị, không phải bà nói bữa tiệc ngày hôm nay là để chúc mừng Ngọc nhi thành công bái Từ đại sư làm sư phụ sao? Người vừa rồi mới đúng là Từ đại sư sao?"
Tất cả mọi người: "..."
Tiếng nói này như phá vỡ tảng băng!
Ôn Ngọc "Lã chã" khóc lóc chạy ra ngoài!
Sau này nàng ta không còn mặt mũi nhìn người khác nữa!
Tiểu Chu thị vội chạy theo sau.
Chúc Trấn Hiên vô cùng đau lòng, muốn chạy theo nhưng ngại lễ tiết, không thể đuổi theo.
Chúc Trấn Hiên nhìn về phía Vương thị, tràn đầy tức giận! Thế mà bà nội còn nói bà Vương là người tốt, phải là bà già ác độc mới đúng!
Chu thị quay đầu oán hận trừng mắt nhìn Vương thị.
Tiện nhân này đúng là cái hay không nói, chỉ nói cái dởi
Vương thị bày ra vẻ mặt vô tội: "Bà nhìn tôi với ánh mắt hung ác như vậy làm gì? Chẳng lẽ lời nói của tôi không phải sự thật sao? Ôi, hiện tại còn chúc mừng không? Có thể ăn cơm chưa? Tôi đói bụng rồi!"
Luôn là bà ta làm mình khó chịu, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt bà ấy sả hơi!
Chu thị giận không kiềm chế được: "Cút!"
"Ồ, vậy tôi đi đây! Sau này nếu có tiệc tùng như vậy thì nhớ mời tôi đó!"
Vương thị nói rồi lập tức bước chân rời đi, không cần phải nói tâm trạng tốt đến mức nào!
May mắn hôm nay bà ay đến!
Sau khi Vương thị rời đi, tình cảnh có chút xấu hổ. Phu nhân huyện thừa thấy vậy lập tức đi đến bên người huyện thừa, giữ chặt ông ấy rồi cũng nói lời từ biệt.
Những người khác cũng biết thời thế sôi nổi từ biệt.
Ôn Gia Phú và ông Ôn gượng cười tiễn mọi người rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Ôn Gia Phú nhìn mười bàn tiệc, trên mỗi bàn đều là thịt ngon, rau quả ngon, châm chọc cỡ naol
Ông ta tức giận đến mức trực tiếp xốc cái bàn lên, một bàn thịt ngon rơi vãi đầy đất.
Hôm nay thật sự mất hết mặt mũi!
Trong lòng Chu thị khắc sâu oán hận với Vương thị!
Vương thị về đến nhà, trong nhà vừa mới bắt đầu dọn cơm.
Ôn Noãn thấy bà ấy trở về nhanh như vậy, tưởng bà ấy tức giận, nhưng mà rõ ràng vẻ mặt của Vương trông rất vui mừng, nàng có chút ngạc nhiên: “Bà nội, bà đã ăn chưa? Sao lại vui mừng như vậy?”
"Chưa ăn, nhưng mà vui mừng đến no rồi! Ha ha... Các cháu không biết hôm nay Chu thị khoe khoang như thế nào đâu, kết quả..." Vương thị sinh động như thật thuật lại tình hình lúc đó cho mọi người nghe.
Không phải bà ấy không muốn nhìn thấy con cháu gặp điều tốt lành, chỉ là bà ấy thật sự không thích đứa bé Ôn Ngọc này, tính tình không tốt, nhìn thấy bà ấy cũng bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đúng như lời nhận xét của Từ đại sư: Danh lợi!
Mọt người thường nói chữ giống như người, thì ra tranh vẽ cũng giống như người.
Còn tuổi nhỏ mà đã có đôi mắt danh lợi như vậy, hiện tại không chịu chút đau khổ, nhận chút dạy dỗ thì sau này trưởng thành sẽ càng ngày càng lệch lạc.
Ôn Noãn nghe vậy khế mỉm cười, lời nhận xét của Từ đại sư thật sự là một kiếm xuyên tim.
Thật ra vẽ tranh rất đơn thuần, nó là cái gì, ngươi vẽ cái đó là đủ rồi.