Chương 197: Cảm Giác Như Sam Chớp Cuồn Cuộn
Chương 197: Cảm Giác Như Sam Chớp Cuồn CuộnChương 197: Cảm Giác Như Sam Chớp Cuồn Cuộn
Ôn Ngọc theo đuổi quá nhiều thứ, quá có mục đích, tranh vẽ cũng là tốt mã dẻ cùi, không có linh hồn, không đúng, phải nói là linh hồn vặn vẹo.
Tất cả người trong nhà đều không để ý chuyện này, Ôn Gia Thụy cũng cảm thấy cháu gái Ôn Ngọc này cần được dạy dỗ một chút, có chút đau khổ, hiện tại gánh chịu, nhận được dạy dỗ thì có lẽ sau này sẽ trở nên tốt hơn.
Hơn nữa trong lòng Ôn Gia Thụy đang suy nghĩ, Từ đại sư tới tìm đồ đệ chính là con gái nhà mình sao?
"Noãn nhi, có thể Từ đại sư đang tìm con, ông ấy muốn nhận con làm đồ đệ đó! Con có muốn..."
Ôn Noãn: 'Không muốn."
"À." Ôn Gia Thụy không hỏi nữa.
Huyện thành.
Từ Đình Chi trực tiếp đến nha môn, tìm Âu Dương Hoài An.
Ông là tính lật tung toàn bộ huyện thành lên cũng phải tìm xem rốt cuộc đồ đệ của ông ở nơi nào!
Trong nha môn, ngày hôm qua Âu Dương Hoài An trở về đã dặn dò nha sai, nếu Ôn Noãn lại đến mua ngọn núi đá kia thì sẽ bán với giá một vạn lượng.
Hôm nay nha sai vui mừng nói với hắn là tòa núi đá kia đã được bán đi, còn là bán với gia ba vạn lượng, là một người tên Ôn Gia Phú mua.
Đã qua mùa thu hoạch, đúng là tiết trời nông nhàn, huyện lệnh đại nhân đang phiền vì không biết tìm đâu ra tiền bạc sửa chữa đường sông, gã bán nhiều hơn hai vạn, chắc chắn huyện lệnh đại nhân sẽ rất vui mừng!
Huyện lệnh đại nhân vui mừng, nói không chừng sẽ thăng gã lên một cấp bậc.
Đáy lòng của Âu Dương Hoài An chợt dâng lên một dự cảm không tốt, hắn ta nhớ rõ cha của nha đầu kia tên là Ôn Gia Thụy, không phải Ôn Gia Phú!
Âu Dương Hoài An kiểm tra hộ khẩu một chút, thật sự sai rồi!
Đột nhiên nhiên cảm thấy sấm chớp rền vang!
Có khi nào Thập Thất sẽ giết hắn không?
Âu Dương Hoài An tức đến muốn hộc máu, trừng mắt nhìn nha sai kia: "Sao ngươi lại bán ngọn núi đá đó cho Ôn Gia Phú!"
Đây là lần đầu tiên nha sai thấy Âu Dương Hoài An lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc như vậy!
Ngày thường đại nhân vẫn luôn nói chuyện rất hiền hòa.
Nha sai bị dọa đến mức nói chuyện không trôi chảy: "Đại, đại nhân, không phải ngài, ngài nói bán ngọn núi đá kia hay sao?"
Âu Dương Hoài An sắp tức chết rồi: "Ta là nói bán cho hai cha con kia, chứ không phải bán cho những người khác!"
Hiện tại hắn phải báo cáo thế nào đây?
May mắn là bán với giá ba vạn lượng, không lỗ, nếu không chắc chắn Thập Thất sẽ bắt hắn phải bồi thường 30 vạn lượng!
Không đúng, một quặng ngọc, sau khi khai thác xong rất có khả năng kiếm lời hơn 30 vạn lượng đấy!
Nha đầu kia nhặt được một tảng đá, khui ra chính là đế vương lục thượng hạng! Một khối đã có giá trị vạn lượng! Bán ra với giá ba vạn lượng là quá thua lỗI
Nếu Thập Thất bắt hắn phải bồi thường thì...
AI! đây là muốn ép hắn ta làm tham quan al
Nha lại: “..."
Bán đồ vật cũng có quy định bán cho ai sao?
Gã còn cho rằng ai ra giá cao thì được chứ!
Nhìn gương mặt tuấn tú lại mưa gió âm u của huyện lệnh đại nhân, trong lòng nha sai càng thêm luống cuống: "Là, là huyện huyện thừa đại nhân, lúc đó ngài ấy cũng có mặt, là ngài ấy bảo thuộc hạ bán!"
Âu Dương Hoài An nghe được lời này thì chợt cứng đờ: "Sao lại như vậy? Chuyện này liên quan gì đến Lý Hoài Ân? Ngươi một năm một mười kề lại mọi chuyện cho tal Thiếu một chữ, ta muốn ngươi bồi thường cho ta 30 vạn lượng!"
Chuyện này dính dáng gì đến Lý Hoài Ân kia?
Sao ông ta lại xen vào chuyện này chứ?
30 vạn lượng? Suýt chút nữa nha sai quỳ xuống!
Gã gập ghềnh kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra hôm qua, một năm một mười nói ra.
Âu Dương Hoài An nghe vậy, như suy điều gì đó.
Sau đó hắn đưa ra kết luận, con cáo già Lý Hoài Ân kia dựa vào lời nói của hắn, đoán được núi đá kia là quặng ngọc, sau đó tìm người nhanh chân giành trước!
Mặc kệ như thế nào, kết quả đều là hắn làm hại quặng ngọc của tên ma đầu máu lạnh vô tình Thập Thất kia rơi vào tay của huyện thừa!
Có quặng ngọc, sau này huyện thừa sẽ có cái cớ hay để tham ô tiền bạc.
Ngọc bích là vô giá mài Ai biết rốt cuộc ông ta thật sự kiếm được bao nhiêu ngân lượng!
Đau đầu!
Hắn cũng muốn chết cho rồi!
Ông trời ơi! Hãy cứu lấy con đil!